Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Thường Thanh Minh Nhật01-10-2024 20:31:19
[Kích thích, hahaha, ba không phải con ruột của ông nội, mà ông nội cũng không hề hay biết. ]
[Tôi đã tưởng tượng ra một trăm vạn chữ về một câu chuyện tình yêu tình tiết ly kỳ rồi mấy ní ơi. ]
[Chuyện này còn hấp dẫn hơn cả tiểu thuyết nữa, tiểu thuyết cũng không dám viết như thế này. ]
"Không phải, cô đừng nghĩ quá, bà nội cô cũng không biết mà."
Kỷ Diêu Quang sợ cô gái này tưởng tượng quá xa, vội vàng ngăn lại.
Lúc này, đừng nói Dương Tuệ Dĩnh, ngay cả bạn bè trong phòng livestream cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ba không phải con ruột của ông nội, ông nội không biết, bà nội không biết, vậy chuyện này là thế nào?
"Vậy ông nội ruột của tôi là ai? Ba ruột của bố tôi là ai?"
Đầu óc Dương Tuệ Dĩnh vận hành với tốc độ cao, cuối cùng cô ấy cũng hỏi ra vấn đề mấu chốt.
"Dương Lão Tam." Kỷ Diêu Quang đưa ra một cái tên: "Cùng làng với ông nội cô, cô gọi cho ông nội cô là rõ ngay thôi."
Dương Tuệ Dĩnh gật đầu, gọi điện cho ông nội.
"Alo, ông nội."
"Ôi, cháu gái cưng của ông, sao lại nhớ mà gọi điện cho ông thế này?"
Dương Tuệ Dĩnh không kịp trò chuyện, trực tiếp hỏi: "Ông nội, ông có biết Dương Lão Tam không?"
Vừa nghe thấy vậy, ông nội vốn đang nằm lập tức ngồi bật dậy, chau mày: "Con biết Dương Lão Tam từ đâu? Ai nói cho con biết?"
Thấy ông nội như vậy, trong lòng Dương Tuệ Dĩnh đã có câu trả lời, đa phần mối quan hệ giữa Dương Lão Tam và ông nội không tốt.
Nghĩ đến đây, Dương Tuệ Dĩnh có chút rối bời, không ngờ mình lại là cháu gái của kẻ thù của ông nội.
"Tuệ Dĩnh, rốt cuộc là chuyện gì, con nói cho ông biết, ông có thể chấp nhận được."
Ông nội Dương chau mày nói.
"Nói với ông ấy đi." Giọng của Kỷ Diêu Quang từ phòng livestream truyền ra.
Dương Tuệ Dĩnh đành cứng cỏi nói: "Ông nội, ông còn nhớ con đã kể với ông về giấc mơ thấy nhà chúng ta bị lũ bùn đá cuốn trôi, ngoài ba mẹ con ra, còn có một nhóm người già lạ mặt không?"
"Ừ, con có nói qua, nhưng chuyện này có liên quan gì đến Dương Lão Tam?"
Ông nội Dương vẫn chau mày.
"Con luôn suy nghĩ về chuyện này, không yên tâm, vừa hay con đang theo dõi một đại sư rất giỏi, nên con có hỏi thử, cô ấy nói rằng ba con không phải con ruột của ông, cả ông và bà nội đều không biết. Con hỏi cô ấy, ông nội ruột của con là ai, cô ấy nói là Dương Lão Tam."
Nghe xong, ông nội Dương lập tức đứng phắt dậy, hơi thở có phần không ổn định: "Con chắc chắn là người đó nói thật chứ?"
"Vâng."
Dương Tuệ Dĩnh tin tưởng Kỷ Diêu Quang, kiên định gật đầu.
Nhận được câu trả lời này, ông nội Dương lập tức hét lên: "Thúy Hương, Thúy Hương, có chuyện lớn rồi."
"Chuyện gì thế?"
Lý Thúy Hương, tức là bà nội của Dương Tuệ Dĩnh bước ra.
Ông nội Dương kể lại sự việc mà Dương Tuệ Dĩnh vừa nói, Lý Thúy Hương trợn tròn mắt, suýt chút nữa ngất xỉu.
"Hu hu hu, tôi đã biết mà, ông ta chắc chắn đã động tay động chân rồi! Ông ta đã động tay động chân mà!"
Lý Thúy Hương lập tức nói: "Ông gọi Đại (ba của Dương Tuệ Dĩnh) về đi, Dương Lão Tam còn sống, vừa hay tính sổ với ông ta luôn!"
Nói xong, bà nhìn vào điện thoại của Dương Tuệ Dĩnh: "Tuệ Dĩnh, con cũng xin nghỉ phép về nhà đi!"
Dương Tuệ Dĩnh ngơ ngác, nhưng vẫn gật đầu: "Vâng, con sẽ về ngay."
Cúp điện thoại, Dương Tuệ Dĩnh nhìn Kỷ Diêu Quang: "Đại sư, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Nhìn phản ứng của bà nội tôi, dường như họ đã nghi ngờ ba tôi không phải con ruột từ lâu rồi, nhưng họ không chắc chắn thôi."
"Cô về nhà sẽ rõ thôi."
Kỷ Diêu Quang không nói quá nhiều, dù sao vấn đề ban đầu của Dương Tuệ Dĩnh cũng không phải là chuyện này, vì vậy chỉ nói: "Năm đó xảy ra một số vấn đề, ba cô bị đổi đến nhà ông nội của cô, giờ đã bốn mươi năm trôi qua rồi, nhà ông nội ruột của cô hiện đã lụi bại, ngay cả tổ trạch cũng không duy trì được, vì vậy họ mới tìm đến cô, rồi báo mộng cho cô. Tại sao lại tìm cô mà không phải ba cô, vì chuyện này chỉ có cô mới giải quyết được, còn có giải quyết hay không, hãy nhớ, làm mọi thứ theo tâm nguyện của mình."