Chương 468: Do dự

Ngũ Hành Thiên

Phương Tưởng 25-07-2021 06:59:56

Thời gian là một dòng sông dài, có lúc chảy qua nơi hoang vu cằn cỗi địa tầng lớm chởm, có lúc chảy qua nơi đầm lầy chỉ có cành khô lá úa đầy muỗi, song cũng có khi sẽ chảy qua nơi xanh tươi mơn mởn chim hót hoa thơm. Tùng Gian Cốc dưới chân Hắc Ngư Chủy sơn chính là một nơi đẹp đẽ chốn nhân gian của dòng chảy đó. Những chiếc lá trúc phiêu linh bích kiếm bay bay trong gió như những con bướm xanh, thỉnh thoảng lại tạo ra sự chấn động không khí, những tiếng gió lảnh lót như tiếng kiếm reo, những dòng chảy xiết nho nhỏ trong không trung, và những gợn sóng gió nhẹ mà mắt thường không thể nhìn thấy. Mộc tu đều ngồi trong rừng trúc, lục quang nhàn nhạt vờn quanh người họ. Bên ngoài rừng trúc rực rỡ hoa tươi đủ màu, đan xen với hệ thống dây leo phòng ngự của Đoan Mộc Hoàng Hôn, cảnh tượng rất là đẹp đẽ. Đối với một người có chứng cầu toàn, đây nhất định phải là một trong những nội dung phải nghĩ tới khi thiết kế hệ thống phòng ngự. Tùng Gian Cốc đã thay đổi rất nhiều, người có công lao lớn nhất là Vương Tiểu Sơn. Vương Tiểu Sơn gọi việc xây dựng Tùng Gian Cốc là "Đắp bùn" . Tùng Gian Cốc Thổ tu không ít, nhưng tinh thông xây dựng chỉ có một mình hắn mà thôi, mọi thứ đều chỉ có một mình hắn làm, nếu là người khác chắc sẽ thấy mệt mỏi, nhưng Vương Tiểu Sơn lại rất hào hứng. Những chỗ trước đây hắn đã ở, không chỗ nào có nhiều việc xây dựng như thế cho hắn làm. Hồi trước, lúc hắn làm tổng quản bộ phận hậu cần quân nhu, hắn đều lặng lẽ tự xây lên, rồi sau đó tự mình dỡ xuống. Số lượng nhà cửa của Tùng Gian Cốc không chỉ rất nhiều, mà còn phải cân nhắc tới rất nhiều phương diện. Quan trọng nhất là sự lưu động Nguyên lực, kiến trúc phải làm sao phối hợp được với nguyên lực xung quanh, giúp tăng cường được Nguyên lực thì càng tốt. Việc này trước nay Vương Tiểu Sơn chưa bao giờ làm. Nó đòi hỏi phải có rất nhiều nguyên văn, đây là nội dung đầu tiên và cũng là sốt dẻo nhất. Trừ Ngải Huy và Lâu Lan, không còn ai biết về nguyên văn. Vương Tiểu Sơn hơi hốt hoảng, nhưng cảm thấy chờ mong còn nhiều hơn. Hắn đã từng nhìn thấy và được tham dự vào quá trình Hàn sư thực hiện 【 Dĩ thành vì bố 】, nên rất có ấn tượng về phương diện này. Lúc làm tổng quản kho hậu cần, hắn đã từng nghĩ lúc mới xây thành, về vấn đề tiết điểm nguyên lực, có thể nào làm ra được những cái nguyên lực châm có khả năng đóng vào mở ra hay không? Lúc thường thì Nguyên lực châm đóng lại, trông giống một kiến trúc bình thường, tới khi nguy hiểm thì mở ra, hoặc là tạo nên một kiến trúc có thể hoạt động tác dụng hệt như Nguyên lực châm? Tiếc là không có ai chỉ dẫn giảng giải cho hắn, ngoài thị trường, những thứ liên quan tới nguyên văn chẳng những rất sơ sài, mà còn rất mắc. May bây giờ đã có Ngải Huy, hắn là học sinh duy nhất của Vương sư. Ôm đống đồ Ngải Huy ném cho, Vương Tiểu Sơn như nhặt được chí bảo, hoàn toàn chìm đắm vào trong đó. Cả Tùng Gian Cốc đều giao cho hắn tha hồ dằn vặt, các loại vật liệu đều rất dồi dào, điều kiện tuyệt vời như vậy, hồi làm tổng quản nhà kho, Vương Tiểu Sơn cũng còn chưa có được. Bây giờ năm cái Nguyên lực trì của Tùng Gian Cốc đã hoạt động rất ổn định, Ngải Huy lại còn không ngừng bỏ thêm thành phẩm vào, khiến quy mô của Nguyên lực trì được mở rộng lên gấp ba lần. Nguyên lực nồng đậm giúp mọi người đều tiến bộ nhanh chóng. Trong thời loạn thế này, đến kẻ ngu cũng biết phải mạnh mới sống được, nên không có ai lười biếng. Ngay cả Bàn Tử cũng điên cuồng mà tu luyện, đương nhiên để có được động lực mười phần như vậy, là nhờ Lâu Lan hôm nào cũng cho gã ăn Nguyên lực canh. Nguyên lực canh của Lâu Lan, đã trở thành thứ mọi người mong đợi nhất mỗi ngày, không ai chịu bỏ qua món canh này. Tuyết dung nham bán được rất nhiều, Tùng Gian Cốc hoàn toàn không phải lo về mặt tài chính. Hơn nữa bây giờ giá vật liệu Hoang thú cũng đã giảm khá mạnh, chứng minh Nguyên tu đã khá là mạnh mẽ ở Man Hoang, đang chuyển dần từ thế yếu sang thế hòa trong đối kháng với Man Hoang. Vật liệu Hoang thú dồi dào, không gian cho Lâu Lan phát huy càng tăng mạnh. Nguyên lực canh mỗi ngày đều khác biệt, cao giai hạ giai phối hợp với nhau, chủng loại phong phú, hiệu quả tuyệt hảo. Đậu tiên sinh bỏ bát xuống, khuôn mặt vẫn chưa hết thòm thèm, cảm khái: "Thực không ngờ cuối đời lão phu lại được hưởng phúc trong cái sơn cốc nhỏ này." Tuy Dương Tiếu Đông không lên tiếng, nhưng sự thỏa mãn hiện rõ rành rành trên mặt. Liếm sạch bát, Ngải Huy vênh mặt kiêu ngạo: "Đương nhiên! Nguyên lực canh của Lâu Lan, là thiên hạ vô song!" Lâu Lan cười đến mắt híp lại cong cong, vui vẻ hô to: "Cảm ơn mọi người, Lâu Lan sẽ tiếp tục cố gắng!" Mọi người đều cười, Lâu Lan là người được hoan nghênh nhất hiện nay của Tùng Gian Cốc. Nếu có ai nói xấu Ngải Huy, lập tức sẽ có một đám người xúm lại phụ họa, người bỏ thêm dầu kẻ bỏ thêm củi, ngươi nói thiếu ta bổ sung thêm cho, chỉ sợ nói xấu không đủ. Nhưng nếu có ai dám nói xấu Lâu Lan, hắn ta sẽ bị một đám người vây lại đánh cho một trận, mà không cần hỏi lý do, nên đừng có hòng kiếm cớ. Đậu tiên sinh hỏi Ngải Huy: "Ngươi tìm được chỗ trồng Bắc Minh ám vương thụ chưa?" Ngải Huy trầm ngâm: "Có một chỗ, không biết có được hay không." Ngay từ đầu, hắn đã ước ao sở hữu Bắc Minh ám vương thụ. Bắc Minh ám vương thụ khi chiến đấu, khuyết điểm hết sức rõ ràng, không di động được đồng nghĩa với việc trở thành mục tiêu sống đúng không? Một cái mục tiêu sống, dù khả năng phòng ngự có mạnh cỡ nào cũng sẽ có lúc bị công phá. Chiến đấu khó dùng, nhưng nếu dùng để thủ thành, thì tuyệt đối là lợi khí phòng thủ. Nhưng đưa vào trong thực tế lại gặp phải vấn đề, Bắc Minh ám vương thụ cần phải nuốt tia sáng mới lớn mạnh được. Nếu trồng nó ở trong sơn cốc, cả thung lũng sẽ bị bóng tối bao phủ, không có ánh mặt trời. Không có ánh sáng, những cây cỏ trong sơn cốc đều sẽ chết. Miệng Hắc Ngư Chủy sơn cũng là miệng núi lửa. Khắp nơi đều là hải dương đỏ rực, dung nham không ngớt sôi trào, thỉnh thoảng lại có những cột lửa và khói đen từ trong đó phụt ra, trong không khí tràn ngập mùi lưu hoàng nồng đậm. Đậu tiên sinh gật gù: "Hóa ra nơi ngươi nói là chỗ này." Kỳ thực nơi này lão cũng đã nghĩ tới, lão hiểu Bắc Minh ám vương thụ đương nhiên không thích hợp trồng trong thung lũng. "Lửa cũng là một loại ánh sáng, Bắc Minh ám vương thụ có thể hấp thu." Đậu tiên sinh khẳng định phương án này có tính khả thi, nói tiếp: "Nhưng còn một số vấn đề khác, ngươi cần phải nghĩ cho kĩ. Thứ nhất, nếu chỉ hấp thu ánh lửa, Bắc Minh ám vương thụ sẽ biến đổi thế nào, thì lão phu không biết. Thứ hai, theo lão phu biết, cội nguồn của Nguyên lực trì trong thung lũng chính là ngọn núi lửa này. Nếu Bắc Minh ám vương thụ nuốt sạch ánh lửa của nó, vậy thung lũng sẽ ra sao?" Ngải Huy sửng sốt: "Nó nuốt được hết cả ngọn núi lửa?" Đậu tiên sinh cảnh cáo: "Đúng vậy! Nó là Bắc Minh ám vương thụ, ngay trong thời tu chân nó cũng là thiên tài địa bảo. Chỉ cần có ánh sáng, nó sẽ bất tử bất diệt. Đừng nói một ngọn núi lửa, gấp bao nhiêu ngọn nó cũng nuốt được." Ngải Huy lúng túng. Hắc Ngư Chủy sơn, là khởi nguồn Nguyên lực của Tùng Gian Cốc. Nếu hỏa nguyên của Hắc Ngư Chủy sơn không còn, thì Tùng Gian Cốc cũng không tồn tại được nữa. Ngải Huy thấy lạnh người, hắn biết Bắc Minh ám vương thụ rất lợi hại, nhưng chưa hề nghĩ tới nó lợi hại tới như vậy, lợi hại đến mức hơi khủng bố. Một cái cây nhỏ như vậy, lại có thể nuốt cả tòa núi lửa, thực là đáng sợ, chắc món đồ chơi này thực từ dưới vực sâu mà có quá. Nhưng nếu bỏ không một món bảo bối như vậy, Ngải Huy không cam tâm. Hắn nghĩ nghĩ: "Chừng bao lâu nó sẽ nuốt hết Hắc Ngư Chủy sơn?" Đậu tiên sinh trầm ngâm: "Có lẽ không quá ba năm." Mọi người đều hít vào. Lượng hỏa nguyên lực năm cái Nguyên lực trì của Tùng Gian Cốc tiêu dùng hàng năm đối với Hắc Ngư Chủy sơn chỉ là muối bỏ bể. Đừng nói nói ba năm, ba mươi năm cũng không xài hết một phần trăm. Hiện nay, hai món đồ tiêu hao hỏa nguyên nhiều nhất của Tùng Gian Cốc là hai khẩu Địa Hỏa tháp pháo, nhưng cộng hết lại, lượng Hỏa Nguyên cần dùng cũng là vô cùng nhỏ. Nói như vậy, để hiểu Bắc Minh ám vương thụ khủng bố tới cỡ nào. Tim Sư Tuyết Mạn đập thình thịch. Bắc Minh ám vương thụ có thể nuốt nhiều Hỏa Nguyên như vậy, chứng minh nó rất mạnh. Nếu hút hết hỏa nguyên của Hắc Ngư Chủy sơn, Bắc Minh ám vương thụ sẽ trưởng thành đến mức nào? Sẽ mạnh đến mức nào? Tưởng tượng đơn giản nhất, nếu hỏa nguyên của cả Hắc Ngư Chủy sơn áp súc thành một thân cây, thì cây này cường đại cỡ nào? Đại sư bình thường đương nhiên không chống đỡ nổi, huống chi thứ hút nguyên cái thân cây ấy là Bắc Minh ám vương thụ, ở thời tu chân cũng còn là thiên tài địa bảo, rốt cuộc nó có huyền diệu gì? Mọi người đều hít thở nặng nề. Ba năm nữa, không chừng sẽ thu được một cái cây có thể chống lại Tông Sư, hấp dẫn như vậy, không ai có thể từ chối. Ngải Huy tỉnh táo lại trước nhất: "Bảo vật mạnh như vậy, thì sẽ không dễ thành hình như thế. Coi chừng chúng ta cho nó ăn no, tới lúc đó nó quay ngược cắn lại chúng ta, vậy thì vui lắm." Mọi người giật mình, cảnh giác nhìn Đậu tiên sinh. Đậu tiên sinh là tù binh, mọi người chưa tin tưởng lão, có người còn nghĩ, có phải lão mù này đang bày quỷ kế hay không! Một viên thuốc độc bọc đường? Đậu tiên sinh bình thản: "Đó là đương nhiên. Lão phu sở dĩ không dám nuôi nó tới mức ấy, chính là vì tự mình biết mình. Lão phu không biết Bắc Minh ám vương thụ trưởng thành tới mức đó sẽ biến đổi như thế nào, nhưng lão phu có thể khẳng định, bảo vật như nó, trong thời tu chân, đều phải làm cái lễ gọi là bảo vật nhận chủ. Nếu thực là vậy, e là lúc đó chỉ có Tông Sư, mới có thể thu phục được nó." Mọi người thất vọng, lão mù này nói rất có lý, nhưng như thế, mọi chuyện lại trở về chỗ cũ rồi. Nếu đã có thực lực Tông Sư, còn cần Bắc Minh ám vương thụ làm gì? Nếu Bắc Minh ám vương thụ trưởng thành phải là Tông Sư mới điều khiển được, thì nó đâu có giá trị gì với họ. Nhưng mắt Ngải Huy lại lóe sáng: "Nhưng muốn tới đó cần phải có cả một quá trình từng bước đúng không?" Đậu tiên sinh gật đầu: "Đúng, nhưng lão phu cần phải nhắc nhở ngươi, coi chừng tới lúc đó ngươi sẽ không thể cản nó hút ánh lửa được nữa. Sức mạnh của nó bây giờ, lão phu cũng đã khá là vất vả. Nếu để nó hút ánh lửa, sau này lão phu chắc chắn không phải là đối thủ của nó. Cho nên ngươi phải suy nghĩ cho thật kĩ, nếu xảy ra chuyện bất thường, thì đừng đặt hi vọng vào lão phu làm gì. Bộ xương già này bây giờ chỉ muốn dưỡng lão, dạy dỗ đám nhóc này thôi." Ngải Huy do dự.