Chương 467: Thiên Phong vạn âm tháp

Ngũ Hành Thiên

Phương Tưởng 25-07-2021 06:59:54

Phía Tây bắc Tân Quang Thành có một cái tháp cao hình dạng kì lạ. Uất Trì Bá thoả mãn nhìn Thiên Phong vạn âm tháp mới xây xong. Tháp cao một trăm lẻ tám trượng, hoàn toàn do kim loại và nham thạch chế thành, khắp nơi phủ kín đầy hoa văn. Vạn âm tháp có hình dạng rất kỳ lạ, tháp thường là bên dưới to bên trên nhỏ đi, còn nó là trên to dưới nhỏ. Từ năm mươi trượng trở xuống là hình trụ thẳng tắp, to tròn như cây côn. Từ năm mươi trượng trở lên, bắt đầu chỉa ra những cái móc, càng lên cao, số lượng móc càng nhiều, nhìn từ xa cứ như một cây côn đỡ dưới một quả thông to hình tháp. Trên cả ngàn vạn cái móc đó đều được treo phong linh. Khi gió thổi, tiếng phong linh ngân vang, truyền xa cả trăm dặm. Uất Trì trưởng lão cảm kích nói với một lão giả râu tóc bạc trắng, quần áo mộc mạc đứng bên cạnh: "Lần này thực là cảm ơn Địch sư, tháp này xảo đoạt thiên công, là cơ nghiệp vạn thế của Tân Quang Thành. Nếu không phải nhờ Địch sư, làm gì còn ai khác làm được?" Lão giả chăm chú nhìn tháp cao, ánh mắt vui mừng. Khi ông nghe vậy lắc đầu nói: "Lão phu không dám giành công của người khác. Người thiết kế là An thành chủ, lão phu chỉ là thấy đồ hay thì sáng mắt, và cũng đã đạt được rất nhiều thu hoạch. Tân Quang Thành có một người giỏi như An thành chủ, lão phu cũng yên tâm." Lão giả quần áo mộc mạc này là một đại sư nhạc lý, tên là Địch Tâm Viễn. Trước đây lão tới Cảm Ứng Tràng quy ẩn, thiết kế nên Cửu Âm Đường, thường ngày đi ngao du khắp nơi, lúc Huyết tai bộc phát, ông đang ở ngoài vân du, nên tránh thoát được. Địch Tâm Viễn xuất thân tân dân, hồi còn nhỏ sống khó khăn, lang bạt kỳ hồ, du lịch khắp thiên hạ, sau này mới thành đại sư. Nhạc lý là một lĩnh vực rất ít người theo, từ trước thời Huyết tai, người ta chỉ đuổi theo sức mạnh, có mấy người đi nghiên cứu âm luật đâu. Tới bây giờ thì càng khỏi nói, thời nào cũng vậy, số lượng đại sư nhạc lý bao giờ cũng cực kì ít ỏi. Địch Tâm Viễn là đại sư nhạc lý duy nhất hiện nay. Thiết kế Thiên Phong vạn âm tháp làm Địch sư động lòng vì nó là một kiến trúc hiếm hoi có dính tới nhạc lý. Chuyện này làm ông hứng thú. Lý do khác nữa là vì ông xuất thân tân dân. Hồi còn trẻ, Địch Tâm Viễn vì xuất thân tân dân nên bị coi thường, vì vậy theo bản năng căm ghét giới thế gia. Sau khi lên đại sư, ông đã từ chối những lời mời của các thế gia, tới Cảm Ứng Tràng quy ẩn. Khi có lệnh khai hoang, ông đi theo trào lưu, tới Tân Quang Thành. Lúc nhìn thấy An Sửu Sửu đưa thiết kế Thiên Phong vạn âm tháp tới, ông đã giật mình. Sau khi tham gia, ông ngày càng thán phục tên mập đó. Ông rất tin vào An Sửu Sửu, cố ý khen gã cho Uất Trì Bá nghe. Với thân phận của ông, lời ông nói ra, không thể nào Uất Trì Bá không đặt trong lòng. Uất Trì Bá vui mừng: "Tân Quang Thành có thể không có lão già ta, nhưng không thể không có Sửu Sửu. Cái tên 【 Sửu Tượng 】 này thực là chuẩn xác, có voi lớn, không còn phải sợ Sư Hổ. Thần quốc có 【 Bệnh Hổ 】 Bắc Thủy Sinh, Tân Quang Thành chúng ta có 【 Sửu Tượng 】 An Sửu Sửu!" An Sửu Sửu sợ hãi: "Trưởng lão quá khen, đó là bổn phận của Sửu Sửu, làm sao dám sánh vai với Bắc Thủy Sinh?" Uất Trì Bá cười ha hả: "Có gì mà không so được? Ta nói so được là so được. Có ngươi quản lý Tân Quang Thành, ta mới yên tâm leo lên tháp đó." Keng keng keng. Tiếng phong linh như những lớp sóng vang xa, trên tháp cao những đốm sáng bạc lấp lóe, như mặt nước lấp lánh dưới ánh mặt trời. Rìa tháp có một luồng sáng bạc như có như không, đó là kim phong. "Gió tới rồi!" Ngư Kim thở nhẹ, giọng nói vui mừng và hưng phấn. Búi tóc vấn cao vẫn bắt mắt như xưa. Thời gian không lưu lại dấu vết gì trên mặt cô, và cũng làm khí tức ác liệt quanh người cô dịu hẳn đi. Đây là sự dịu dàng của thời gian, là sự an hòa chỉ các đại sư mới có. Đồng Quỷ ngửa mặt lên, chiếc mặt nạ đồng lấp lóe, đôi mắt đã từng không giận tự uy giờ thâm trầm hẳn đi. Chỉ đứng ở đó, mà toàn thân hắn tạo nên một cảm giác không thể nào lay động được, như đúc bằng sắt thép. Hai người họ lên cấp đại sư chỉ cách nhau có ba ngày. Đồng Quỷ nhìn chăm chú vào tháp cao, quanh tháp cao có một vầng sáng bạc như có như không, đó là kim phong hoàn. Kim phong tụ lại, phong linh của Thiên Phong vạn âm tháp như có một sức mạnh thần kì nào đó, thu hút gió tới. Gió không ngừng thổi tới, khiến Kim Nguyên lực trong gió cũng không ngừng tụ lại. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Kim Nguyên lực bao quanh Thiên Phong vạn âm tháp đã dồi dào tới mức Đồng Quỷ cũng phải giật mình. Hắn thầm tính nhẩm, nhưng chưa tính xong, Ngư Kim đã lên tiếng: " Kim Nguyên lực cả tòa tháp tụ được, tương đương với chín cái Kim Nguyên lực trì cỡ lớn." Hai người rất ăn ý với nhau, không cần hắn nói, Ngư Kim đã biết hắn đang nghĩ cái gì. Đồng Quỷ than thở: "Thực là đồ sộ!" An Sửu Sửu nghe mọi người than thở, vui tới mức mắt híp lại chỉ còn một cái khe, trong lòng rất kích động. Gã chịu áp lực rất lớn. Việc Diệp phu nhân đã làm ở Thiên Tâm thành đã lan truyền tới nơi này từ lâu. Họ có đường truyền tin riêng, biết rất nhiều tin tức, nên cảm thấy áp lực đè lên người càng lớn hơn. Mọi người ở đây đều rất vui sướng, họ đều hiểu, Thiên Phong vạn âm tháp dựng thành mang tới một ý nghĩa không gì sánh được với Tân Quang Thành. Bỗng Địch sư hỏi: "Lão phu có một điều chưa hiểu, kính xin Uất Trì trưởng lão giải thích giúp." Uất Trì Bá rất thoải mái: "Địch sư mời nói." Địch sư nói: "Tháp này công hiệu rất lớn, có thể gọi là trọng khí của Tân Quang thành. Nhưng tháp này tụ lại lượng Nguyên lực rất lớn, sẽ rất dễ thu hút Hoang thú mạnh tới. Sao không xây nó ở bên trong thành? Như vậy sẽ giảm bớt nguy hiểm, nguyên lực lấy được tuy ít hơn, nhưng so với an toàn, chút thua kém đó vẫn là rất đáng giá." Uất Trì Bá gật đầu: "Địch sư nói đúng ngay trọng tâm, nhưng có cái này chưa nói với Địch sư, lão phu muốn vào trong tháp đó, dùng sức mạnh của nó để xung kích Tông Sư." Địch sư giật mình hiểu ra: "Trưởng lão thực có chí lớn!" Ông thấy bội phục, Uất Trì Bá từng xung kích Tông Sư thất bại, nhưng vẫn có dũng khí tiếp tục xung kích Tông Sư, thực là cực kỳ hiếm có, điều này khiến ông bất giác nhớ tới một người, Nhạc Bất Lãnh. Những người đạt Tông Sư trước Đại Cương đều vô cùng sáng chói, người đánh bại được họ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Nhạc Bất Lãnh chính là một người trong đó. Nhạc Bất Lãnh không ngừng liên tục xung kích Tông Sư, chưa lần nào thành công, nhưng không bao giờ từ bỏ. Ông ta là người cao ngạo, khiến rất nhiều người chê trách, nhưng tâm chí ông ta kiên định, tới mức ngay cả kẻ thù của ông ta cũng phải xác nhận điều ấy. Thường khi xung kích Tông Sư thất bại, người xung kích thường chịu áp lực rất nghiêm trọng. Cứ được một thời gian, lại có đại sư khi trùng kích Tông Sư mà ngã xuống. Dù có may mắn sống sót, cảnh giới cũng bị tụt mạnh, tâm thần bị thương nặng, đa số cả đời còn lại đều không hồi phục được. Thế nên khi Địch sư nghe thấy Uất Trì Bá nói định xung kích Tông Sư lần thứ hai, trong lòng tự dưng sinh ra kính ý, ông biết điều ấy không dễ chút nào. Thần sắc Uất Trì Bá bình tĩnh, sóng lớn cũng không dao động, nói rất chậm và rõ: "Từ nhỏ ta đã gặp quá nhiều chuyện bất bình, lập chí sau khi lớn lên tất sẽ là người lên tiếng cho tân dân ta. Đáng tiếc khả năng làm được có hạn, thấy thẹn trong lòng. Trước lúc Huyết tai, tân dân chúng ta sống đã khó khăn, sau khi Huyết tai, chúng ta càng gian nan gấp bội, lúc đó ta đã biết, chúng ta quá nhỏ yếu, chỉ có hợp lại mới có thể sinh tồn, không thể hi vọng vào thế gia hay Trưởng Lão Hội." Mọi người nghe tới Đại trưởng lão, đều bị xúc động. "Ta đưa mọi người tới chỗ này, thành lập Tân Quang Thành, chỉ là hi vọng tân dân chúng ta có được miếng đất cắm dùi trong thời loạn lạc. Ta tự biết mình không giỏi, thiên tư không cao, làm được tới thế này, đã là cực hạn." Có mấy người há miệng định nói, nhưng ông ta xua tay, giọng tự giễu: "Tự mình biết mình đâu phải chuyện gì mất mặt. Bây giờ Tân Quang Thành ổn định, cơ nghiệp đã thành, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, lòng không còn lo lắng. Tương lai sau này ra sao, ta không thể biết, năng lực của ta đâu có lớn như vậy. Nhưng nhìn thấy Sửu Sửu Thiên Phong vạn âm tháp, ta lại nhìn thấy một khả năng nữa, là xung kích Tông Sư." Ông ta nói không nhanh, ngữ điệu vững vàng, nói tới câu cuối, giọng nói trở nên sục sôi, đôi mắt lóe sáng tia quyết tuyệt. "Tháp xây ở nơi hoang dã, đương nhiên sẽ thu hút hung thú tới, đó cũng là mục đích của lão phu. Giết vạn thú để tìm ra Tông Sư chi đạo, hoặc là Tông Sư, hoặc là chết, không còn đường khác." Lão đảo mắt qua mọi người một vòng, cười: "Nếu may mắn đạt Tông Sư, ta sẽ dẫn mọi người tiếp tục hướng lên phía trước. Nếu thất bại, thì ta cũng đã hết lực, sinh không còn lưu luyến, chết cũng không hối tiếc." Mắt Ngư Kim đỏ ửng, Đồng Quỷ hít thở nặng nề, bàn tay nắm chặt lại. An Sửu Sửu hoảng hốt, nhưng vẫn đứng im. Gã biết Tông Sư mới thật sự là cái gốc đặt được chân. Không có Tông Sư, họ không thể leo lên cao, và cũng không có khả năng thắng lợi. Không có Tông Sư, họ sẽ bị thôn tính, chỉ là thời gian lâu hay mau mà thôi. Gã đoán Diệp phu nhân chắc chắn cũng biết điều này, cũng nhất định đã có chuẩn bị, chỉ là gã đoán không được Diệp phu nhân sẽ làm thế nào. Không phải bà ta thật sự cho rằng chỉ dựa vào một nhóm đại sư mà có thể đi tới chiến thắng đấy chứ? Điều Uất Trì trưởng lão làm, là dùng tính mạng của bản thân, để cố kiếm cho mình và phái tân dân một niềm hy vọng vốn chỉ tồn tại trên lý thuyết. Là thủ lĩnh phái tân dân, Uất Trì trưởng lão tuy năng lực, đầu óc, cách hành xử đều kém xa Diệp phu nhân, nhưng về khả năng gánh vác, lão không hề thua kém một người nào. Địch sư thở dài trong lòng, trong mắt xen lẫn kính ý. Uất Trì Bá chăm chú nhìn Thiên Phong vạn âm tháp, khẽ nói: "Mười ngày nữa, ta sẽ đăng tháp. Các ngươi nếu có việc gì thì mau tranh thủ thời gian." An Sửu Sửu bước ra khỏi hàng, nghiêm mặt nói: "Thuộc hạ có việc xin trưởng lão định đoạt." Đồng Quỷ và Ngư Kim đều trợn mắt nhìn An Sửu Sửu, cái tên này thực là không có mắt à, chọn đúng lúc này mà nói, quá sát phong cảnh! Uất Trì Bá lại không thấy phiền, cười: "Sửu Sửu có gì cứ nói." An Sửu Sửu trầm giọng nói: "Mấy ngày trước ở Thanh Thủy Thành đã xảy ra chuyện. . ." Nghe An Sửu Sửu kể xong chuyện ở Thanh Thủy Thành, Uất Trì Bá gật đầu: "Ta có biết Ngải Huy, trước đây chúng ta từng mời chào hắn, nhưng hắn đã từ chối, không ngờ thực lực của hắn tiến bộ nhanh như vậy, quả nhiên thiên phú kinh người. Sửu Sửu nói tới việc này, chắc là có thâm ý khác." An Sửu Sửu thầm than, trưởng lão là người tốt, nhưng với một số chuyện nhạy cảm thì lại quá trì độn. Gã trầm giọng nói: "Thanh Thủy Thành bây giờ đã đổi tên thành Thính Lôi thành. Lôi Đình đại sư đầu tiên đó, trưởng lão có còn nhớ đại sư Kiếm thuật đầu tiên Côn Luân không? Bây giờ Thiên Phong Bộ, hơn nửa đều là Kiếm tu." Tới lúc này Uất Trì Bá mới nghĩ ra, biến sắc: "Sửu Sửu ý là nói Ngải Huy có khả năng thành lập một chiến bộ?" Những người khác nghe vậy, đều sửng sốt. An Sửu Sửu rất nghiêm túc: "Trước có Côn Luân, sau có Ngải Huy. Đã có Thiên Phong bộ làm gương, sao lại không thể có Lôi Đình bộ?" Uất Trì Bá kích động: "Ý Sửu Sửu là?" "Mời chào hắn, bất kể phải đánh đổi cái gì!" cái mặt tròn quay lộ rõ vẻ thô bạo, giọng nói như chém đinh chặt sắt: "Nếu hắn không đến, vậy cũng không thể để hắn nương nhờ vào Thiên Tâm thành!"