Chương 460: Đại sư cuộc chiến (ba)

Ngũ Hành Thiên

Phương Tưởng 25-07-2021 06:59:55

Trong phòng chợt sáng chợt tối. Một thanh trường kiếm màu xanh sẫm với vô số điện quang quấn quanh bỗng 'xoẹt xoẹt', một tia điện quang to bằng ngón cái từ thân kiếm xẹt ra, rọi sáng cả nửa tĩnh thất. Một đôi mắt sâu thẳm hun hút nhìn chăm chú vào thanh kiếm. Thanh kiếm điện quang thẳng tắp chia tầm nhìn ra làm hai phần bằng nhau, hai bên là hai vực sâu tối tăm, ở giữa là con đường thân kiếm quấn điện quang. Con đường này đầy chông gai, nhưng không cho phép người ta phân tâm. Nếu đã quyết định đi lên, nhất định sẽ gặp phải khó khăn đau khổ, đã đi lên rồi thì không thể lùi lại, dù thế nào cũng phải tiêu diệt kẻ địch. Ừ, chính là như vậy. Điện quang tăng vọt, bàn tay cầm kiếm đau đớn. Thanh kiếm trên tay như mọc ra vô số những chiếc kim, nhưng Ngải Huy càng siết mạnh, khuôn mặt hắn vẫn lãnh đạm như thường. Con đường này vốn hắn đã chọn từ lâu, chưa bao giờ thay đổi. Sức mạnh đều là từ trong thống khổ mà có. Nguyên lực trong người đang biến đổi mạnh mẽ, chúng đang tái tạo. Thời tu chân, Lôi Đình là loại sức mạnh cương mãnh và bá đạo nhất, là một trong những sức mạnh được người tu chân ưa chuộng nhất, hầu như môn phái nào cũng có lôi pháp của riêng mình. Nhưng tới thời nguyên lực, Linh lực biến mất, Nguyên lực hưng khởi, Lôi Đình cũng tàn lụi, chỉ còn xuất hiện trên bầu trời xa xăm, khi trời đất biểu hiện cơn giận của mình. Cũng đã từng có nguyên tu tìm cách thuần phục Lôi Đình nhưng đều thất bại. Ngải Huy chính là tìm được linh cảm về lôi đình từ trong một món hải bảo ở Long Tích Hỏa và 【 Lạc Trần 】. Trong món hải bảo kia có cấm chế từ thời thượng cổ, là cấm chế để dùng lôi đình của thời tu chân, lúc đó Ngải Huy phải dùng tới Huyết tinh mới thôi thúc được cấm chế ấy. Sau đó là 【 Lạc Trần 】. Nếu bảo cấm chế lôi đình là cái ổ khóa để lâu năm không dùng đầy rỉ sét, thì 【 Lạc Trần 】 chính là chìa khóa mở cái ổ khóa tàn đó. 【 Lạc Trần 】 là một trong ba chiêu Kiếm Hoàn. Sư phụ năm xưa đưa ba chiêu kiếm hoàn cho Ngải Huy chắc chắn ông không hề nghĩ rằng một cái kiếm hoàn nho nhỏ lại tạo nên sức ảnh hưởng tới hắn nhiều đến như vậy. 【 Huyền Nguyệt 】 trở thành 【 Lục Đạo nguyệt 】, là một trong những kiếm chiêu được Ngải Huy sử dụng nhiều nhất. 【 Lạc Trần 】 trở thành một đầu mối tạo nên đại sư chi đạo cho hắn, và chắc chắn sẽ không chỉ dừng lại ở đó. 【 Phản Dạ Đàm 】 kết thúc sinh mạng của sư phụ, là vết sẹo và nỗi đau sâu nhất trong lòng hắn, cả đời này, hắn sẽ không bao giờ dùng tới nó nữa. Đây có phải là số mệnh không? Nguyên lực Kiếm Hoàn từng viên bị phá nát, tia điện không ngừng sinh sôi, càng lúc càng nhiều, càng lúc tia điện càng to hơn. Huyết nhục được tia điện rèn luyện run lên, co giật, tia điện hiện giờ quá mãnh liệt khiến huyết nhục cả ở những nơi sâu, xa nhất cũng không thoát được. Tia điện không ngừng tăng mạnh, huyết nhục cũng dần thích ứng với nó, nó nhất định phải thích ứng, nếu không sẽ không còn tồn tại. May mình là Kim Nguyên lực. Ngải Huy tưởng tượng mình là một thanh kiếm đang ở trong lò rèn, là được lôi điện rèn. Nguyên lực như một dòng nước bạc vận chuyển theo vòng chu thiên, chúng chảy rất chậm, đi tới đâu là phá hủy tất cả tới đó. Ngải Huy cảm nhận được khí tức hủy diệt của lôi đình, toàn thân không kềm được phải run rẩy, hắn muốn gào lên nhưng không phát ra được âm thanh nào, muốn kêu rên cũng không làm được. Đã sớm biết sẽ đau đớn, đã sớm quyết định sẽ cố gắng chịu đựng, nhưng khi điều đó tới, vẫn không tránh được run rẩy và muốn kêu rên. Không có niềm tin cố chấp, cũng không có những lý tưởng to tát, lúc này chỉ còn có bản năng muốn sống. Đầu óc trống rỗng, thân thể không khống chế được, ngoài cố gắng chịu đựng thì không còn lựa chọn nào khác. Nguyên lực điên cuồng dâng trào, bốn bức tường chung quanh cũng xuất hiện những tia sáng điên cuồng lấp lóe, chúng kéo thành những đường tàn ảnh, chui vào người Ngải Huy. Ấy là do sức hút quá mạnh, cấm chế trên tường dần bị tan ra, Nguyên lực ùn ùn kéo tới chỗ Ngải Huy. Thổ Nguyên lực dưới đất cũng điên cuồng tràn vào trong người hắn, một cái thổ nguyên hoàn màu nâu hiện ra dưới chân Ngải Huy. Thổ nguyên hoàn dần biến thành màu bạc, Thổ sinh Kim. Kim Nguyên lực mới được chuyển hóa ào ào chui vào trong người Ngải Huy không dứt. Thổ nguyên hoàn không ngừng rộng ra nhiệt độ trong tĩnh thất tăng lên, thổ nguyên hoàn dần chuyển thành màu đỏ đậm, trở thành Hỏa Nguyên hoàn, hỏa sinh thổ. Kim Nguyên lực chui vào người Ngải Huy đã dần tới cực hạn, lôi mang bên trong nguyên lực càng lúc càng đậm đặc. Người đầu tiên phát hiện Ngải Huy khác thường, là Hỏa Sơn Tôn Giả. Lão nhận ra có một phần Địa Hỏa vượt khỏi sự khống chế của lão, di chuyển sang hướng khác, rõ ràng là về hướng tĩnh thất. Lúc đầu lão cả kinh, nhưng sau đó thì mừng rỡ, không ngờ Ngải Huy lại đột phá lúc này. Nếu Ngải Huy lên đại sư, thế thì phe bọn họ sẽ tăng thêm xác suất chiến thắng. Hỏa Sơn Tôn Giả lập tức gia tăng cường độ công kích. Phản ứng của Hỏa Sơn Tôn Giả khiến địch thủ của lão là Đậu tiên sinh nhận ra ngay, tưởng Hỏa Sơn Tôn Giả muốn liều mạng , Đậu tiên sinh lập tức cũng gia tăng sức phản kích. Phản ứng dây chuyền hình thành, khiến độ kịch liệt của cuộc chiến tăng vọt. Ở cửa tĩnh thất, Kiều Mỹ Kỳ và mấy người Cung Bội Dao đều ở đây. Bầu không khí rất ngột ngạt, ai nấy đều căng thẳng, trên đầu không ngừng vọng xuống những tiếng nổ vang, cả mặt đất không ngừng run rẩy. Những ngọn đèn treo trên tường lắc lư, lúc nào cũng như chực rơi xuống. Sắc mặt Kiều Mỹ Kỳ rất khó coi, Thanh Thủy Thành là tâm huyết của lão, cũng là căn cơ của lão. Đánh xong trận này, dù có thắng, thì Thanh Thủy Thành cũng nguyên khí đại thương. Khuôn mặt Cung Bội Dao cũng trắng bệch, nhưng vẫn an ủi Kiều Mỹ Kỳ: "Kiều thúc thúc đừng lo lắng, gia phụ nhất định sẽ không bỏ qua. Kiều Cung hai nhà bao đời giao hảo, chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn." Kiều Mỹ Kỳ cười buồn, không muốn để cô bé phải an ủi mình, nên nghiến răng: "Yên tâm, Kiều thúc thúc của ngươi đâu dễ bị đánh bại như vậy! Hèn gì việc thu mua vật liệu gặp trắc trở, thì ra là Mục Thủ Hội trong bóng tối giở trò! Mục Thủ Hội, thù này nhất định ta sẽ báo!" "Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội." Bỗng một giọng nói ngọt ngào mềm mại vọng ra từ trong bóng tối. Kiều Mỹ Kỳ biến sắc, hét lớn: "Ai?" Một con rối hình người đủ màu sặc sỡ từ từ hiện ra. Đại Vương không hề nhìn Kiều Mỹ Kỳ, cái mặt bẹp lép không có mắt mũi, mặt hướng thẳng về phía Cung Bội Dao, cái miệng đầy vết khâu nhúc nhích: "Cung tiểu thư, tỷ tỷ tìm ngươi nãy giờ. Yên tâm, tỷ tỷ sẽ không làm ngươi bị thương gì đâu, tới làm khách tỷ tỷ mấy ngày nhé." Thanh âm một con rối yểu điệu ngọt ngào quỷ dị, làm ai nấy đều sợ nổi da gà. Cung Bội Dao ngẩng đầu, khuôn mặt tái nhợt: "Các ngươi tới là vì ta?" Cái miệng đầy vết khâu của con rối không ngừng lép nhép: "Hì hì, gặp được đồ tốt như tuyết dung nham đương nhiên tỷ tỷ làm sao bỏ qua được, dạo này tỷ tỷ rất là nghèo." Kiều Mỹ Kỳ khôi phục bình tĩnh, trầm giọng nói: "Mục Thủ Hội các người muốn gì? Đối phó Diệp phu nhân? Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, được, không thành vấn đề, ta có thể thay cho Cung phủ đồng ý, các ngươi đừng tiếp tục giờ trò này, để hai nhà khỏi sinh ra hiểu lầm." Mục Thủ Hội bị Diệp phu nhân khiến trọng thương, ngay cả tổng bộ cũng bị tổn thất nặng nề. Kiều Mỹ Kỳ chợt nhớ tới tin tức này, thầm nghĩ không ổn, không lẽ Mục Thủ Hội muốn bắt cóc Cung Bội Dao để tạo áp lực lên Cung phủ, bắt Cung phủ cùng đối kháng Diệp phu nhân? Dù thế nào, Dao Dao cũng không thể gặp chuyện ở đây. Lão với phụ thân của Dao Dao là bạn thâm giao, coi Cung Bội Dao chẳng khác gì cháu gái của chính mình. "Yên tâm, chỉ muốn các ngươi ngoan ngoãn phối hợp mà thôi, tỷ tỷ nhất định sẽ không làm các ngươi bị thương." Giọng nói kéo dài ra, đầy âm điệu, xen lẫn dao động nguyên lực lặng lẽ, khiến mặt mấy người Kiều Mỹ Kỳ như mê man. Ngải Huy co giật. Nguyên lực đầy lôi điện xông vào Thiên cung. Thiên Tâm Hỏa Liên Đăng cảm thấy nguy hiểm, ánh đèn tăng vọt, chuyển động cực nhanh, ánh đèn rực sáng. Nhưng Thiên Tâm Hỏa Liên Đăng không chống nổi dòng lũ lôi đình đầy khí thế hủy diệt. Ánh đèn chỉ chống đỡ được chốc lát là bị đâm thủng, dòng lũ lôi đình ầm ầm tràn vào, trùm lấy Thiên Tâm Hỏa Liên Đăng. Thiên Tâm Hỏa Liên Đăng biến thành tro bụi, hóa thành hư ảo. Ngải Huy trở nên tỉnh táo trong tích tắc. Hắn cười khổ, Nguyên lực Kiếm Hoàn không còn, Thiên Tâm Hỏa Liên Đăng cũng không còn, đây đúng là một khởi đầu hoàn toàn mới thật sự. Sau một khắc, ý thức của hắn lại bị nhấn chìm. Dòng lũ lôi đình cuồng bạo sau khi nuốt chửng Thiên Tâm Hỏa Liên Đăng thì lớn mạnh hơn mấy phần. Thủ Cung và Địa cung của Ngải Huy hình như có cái gì đó đang dần ngưng kết thành hình. Dòng nguyên lực bàng bạc di chuyển theo tuyến đường quen thuộc, tới nơi đặc biệt, hô hấp kiếm thức của Ngải Huy. Kiếm. Trong bóng tối, Lãnh Ngọc Tiểu Nhận bỗng sáng rực, một luồng điện xà to bằng cánh tay quấn quanh thân kiếm. Lãnh Ngọc Tiểu Nhận reo lên. Tiếng reo hoàn toàn khác với trước đây. Một tiếng sét nổ đùng như sấm rền. Ngải Huy bừng tỉnh, trong con ngươi phản chiếu điện quang, như tia chớp xẹt qua tinh không. Khí thế kinh khủng bùng ra. Bốn bức tường đã vỡ cấm chế từ lâu, giờ chẳng khác gì bột mì, nát tung thành bụi.