Chương 46: Thành công 2

Đỉnh Núi Nhà Ta Thông Niên Đại

Hương Tô Lật 11-12-2023 22:51:23

Bảo Châu an tĩnh nhìn Khương Việt, Khương Việt lúc này mới phát hiện ra Tiểu Bảo Châu lớn lên thật sự rất đẹp, tuy rằng người cô nhóc vừa nhỏ gầy lại vừa đen nhưng cô có một khuôn mặt trái xoan cùng nốt ruồi lệ xinh đẹp ngay dưới mắt, đôi mắt to tròn phá lệ tươi sáng, phảng phất như đang cất chứa một ngôi sao nhỏ. Đứa bé này có một đôi mắt quá đẹp, cũng quá xuất chúng. "Em lớn lên cũng quá đẹp rồi." Tiểu Bảo Châu nhấp nhấp miệng nhỏ, khóe môi giương cao. Khương Việt nháy mắt cảm giác bị nhan sắc khả ái của tiểu mỹ nhân bạo kích. Quả nhiên lớn lên đẹp hay không đẹp, đen hay không đen không có liên quan, cô nhóc này cười lên thật sự quá đẹp. Khương Việt tâm tình kích động, cô duỗi tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ rồi ôm ôm cô nhóc, không nhịn được mà cảm khái: "Sao nhóc lại đáng yêu như thế chứ, nếu mũm mĩm tròn tròn hơn chút lại càng đáng yêu nữa." Bảo Châu không phản kháng mà còn dán sát vào người Khương Việt một lát, ngay sau đó tay nhỏ nhẹ nhàng đẩy cô ra. Khương Việt: "Bé đáng yêu, cùng chị trao đổi được không, cùng chị trao đổi đi mà!" Cô nhóc mắt to mở lớn, tròng đen chiếm đa số, trông cực kỳ đáng yêu, khiến cho Khương Việt nhịn không được mà sờ sờ đầu cô bé. Tiểu Bảo Châu nhấp miệng nhỏ, hỏi lại: "Tôi còn có thể... Đổi gạo được không?" Như sợ Khương Việt không đồng ý, giây tiếp theo lập tức bổ sung nói: "Không cần đổi nhiều như vậy, chúng tôi có thể đổi ít lại một chút." Khương Việt lập tức nhỏ giọng phản bác: "Sao có thể không đổi được, giá cả chênh lệch chính là hơn một trăm khối tiền, tính như vậy đi, giữa trưa ngày mai chị đến tìm mấy đứa, mấy đứa tới kịp không?" Bảo Châu gật gật đầu. Khương Việt lại cười hì hì sán tới gần, ý đồ sờ soạng một phen khuôn mặt xinh xắn đáng yêu của cô nhóc, cảm thấy cô nhóc này vẫn nên ăn uống đầy đủ và bổ sung thêm chất dinh dưỡng vào cơ thể không đến mấy lạng thịt này. "Nếu ngày mai mấy đứa tiếp tục hái được nấm thì chị sẽ tiếp tục cùng mấy đứa trao đổi." Bảo Châu nhúc nhích, miệng nhỏ khẽ giương cao. Lúc này Hứa Đình đột nhiên mở miệng: "Cái này..." Hứa Đình nhìn thoáng qua Khương Việt, lại chạm mắt với Bảo Châu trong chốc lát, cô nhẹ giọng hỏi: "Có thể... Trước tiên cùng tôi trao đổi không?" Cô lắp bắp: "Tôi cũng muốn đổi một thứ." Hứa Đình nhanh chóng bổ sung: "Tôi không cần nấm tím, tôi muốn các loại nấm khác, có được không?" Tiểu Bảo Châu chớp chớp mắt, gật đầu, mềm mại trả lời: "Được." Hứa Đình cười: "Cứ quyết định như vậy đi." Hứa Đình cao hứng: "Chờ tôi mang về đem cho mẹ xem, liền nói là do tôi hái, ha ha ha!" Khương Việt: "..." Bảo Châu Bảo Sơn: "..." Hai bên thương lượng ổn thỏa, Khương Việt lại hỏi: "Nhà mấy đứa ở xa không? Có muốn chị giúp đỡ mang đồ về không?" Bảo Sơn lập tức lắc đầu, tính cảnh giác lại trỗi dậy. Khương Việt cảm thấy đứa nhỏ này có chút giống một chú chó săn, thời thời khắc khắc đều lâm vào trạng thái cảnh giác cao độ. Có điều lời này nghe như thế nào cũng giống như đang mắng chửi người, Khương Việt nhanh chóng đạp rớt suy nghĩ trong đầu, cô nói: "Vậy mấy đứa có thể mang toàn bộ về nhà nổi không?" Bảo Sơn: "Tôi là đàn ông con trai, đương nhiên có thể." "Phốc!" Hai người lớn hơn bật cười, Khương Việt nghĩ thầm nhóc rõ ràng là một đứa bé lại trưng ra bộ dạng người lớn thế kia, hết sức vui vẻ mà xoa nhẹ đầu nhóc, cười nói: "Được rồi, nhóc cố lên nhá! Bọn chị hiện giờ cần phải xuống núi rồi." Thật ra không phải Khương Việt không muốn giúp một tay, nhưng ở cùng bọn nhóc điều quan trọng nhất chính là phải kiên trì, từng bước chậm rãi đến gần bọn trẻ. Cũng không còn cách nào khác, Khương Việt mỗi lần nghĩ đến đều cảm thấy tim gan mỏi mệt. Khương Việt đem nấm vừa đổi được chất vào túi to bọn họ mang theo, cảm khái: "Chúng ta đi muộn một chút, lát nữa về đến nhà thì trời cũng tối rồi." Tiểu Bảo Châu nhìn túi lớn, mắt to chớp chớp, ngay sau đó di dời tầm mắt, mầm giọng hỏi: "Chị, mọi người bình thường về đến nhà thì phải đi trong bao lâu?" Khương Việt không chút nghi ngờ cô nhóc, trực tiếp trả lời: "Đi hết ngọn núi này sau đó đến ngọn núi nhỏ kế tiếp, nhà bọn chị nằm tại thôn nhỏ dưới chân núi đó, a, hai người bọn chị hiện tại mệt đến thở không ra hơi, đi nhanh nhất cũng phải mất tối thiểu bốn tiếng đồng hồ, theo tính toán thì về đến nhà hẳn trời cũng đã tối. Được rồi được rồi, không kéo dài thời gian nữa, chúng ta hẹn giữa trưa ngày mai gặp lại đi." Bảo Châu đáng yêu vẫy vẫy tay nhỏ chào tạm biệt hai người: "Được ạ." Khương Việt: "Vậy thì tạm biệt cô nhóc đáng yêu nhé, cả anh bạn nhỏ kia nữa, ngày mai gặp lại." Hứa Đình: "Ngày mai gặp, ngày mai đến lượt chị đấy." Bảo Châu gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Vâng-" Thanh âm mềm mại, giọng trẻ con đặc biệt ngọt ngào đáng yêu. Khương Việt cùng Hứa Đình vẫy vẫy tay, không quay đầu lại một đường đi xuống núi. Bảo Sơn cùng Bảo Châu nhìn gạo và bột mì bên cạnh, lại nhìn hai người đang nhanh nhẹn xuống núi, Bảo Sơn như chợt nghĩ ra gì đó, vội vã nói: "A, chúng ta quên trả lại quần áo cho bọn họ rồi."