Chân Minh Châu bị Vu Thanh Hàn làm buồn nôn nên đành ra ngoài "giải sầu." Quá buồn nôn, cô cần ra ngoài hít thở không khí trong lành. Như vậy cũng có thể nhân tiện xuống núi gửi hương xuân.
Chân Minh Châu không lái xe mà tản bộ xuống núi, cô vừa đi vừa gọi video cho ba Chân để khoe khoang.
"Ba, hôm nay con gửi hương xuân thì nhất định ngày mai sẽ nhận được, lúc đó ba nhớ làm ăn liền nha. Đây là hương xuân thuần thiên nhiên, bây giờ còn tươi mới nhưng qua vài ngày nữa sẽ không ngon."
Trong màn hình điện thoại, gương mặt ba Chân mang theo nụ cười hàm hậu đáp ứng Chân Minh Châu.
Ba Chân tươi cười hỏi: "Thực phẩm thuần thiên nhiên là quá tốt rồi. Đúng rồi con gái, mấy ngày nay việc kinh doanh như thế nào? Homestay của chúng ta cũng không phải đứng đầu trong khu, có thể sống tạm là được rồi, con cũng đừng quá nhọc lòng, điều quan trọng nhất là con cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc."
Chân Minh Châu: "Cái này con hiểu, con là người sẽ vì tiền mà làm khó bản thân sao?"
Cô giẫm nhẹ bước chân đi về phía chân núi, tiếp tục nói: "Ba, con còn định mở một mảnh đất trồng rau, chờ trồng thành công con lại gửi qua cho ba."
Đừng thấy ba cô không thuê phòng khách sạn, thật ra ông ở trên xe vẫn có thể nhận được chuyển phát nhanh.
Ngành chuyển phát nhanh không chỉ thần kỳ mà còn vô cùng tiện lợi.
"Được, con gái ba thật tốt."
Chân Minh Châu bật cười khanh khách: "Ba ở bên ngoài phải tự chăm sóc tốt chính mình đó."
Cô vừa đi vừa nói chuyện, khi xuống núi liền thấy Tiểu Thạch Đầu đang vui đùa cũng những đứa trẻ khác, trên đường lớn chạy tới chạy lui.
Chân Minh Châu vẫy tay gọi cậu: "Tiểu Thạch Đầu."
Tiểu Thạch Đầu đang chạy nhảy liền dừng lại, nhìn thấy Chân Minh Châu cậu liền nhoẻn miệng cười, chạy nhanh về phía cô gọi: "Heo tỷ tỷ." Chị gái này rõ ràng rất đẹp nhưng tên thì kỳ kỳ quái quái.
Khoé miệng Chân Minh Châu run rẩy "Nhóc vẫn nên gọi chị là Chân tỷ thì hơn, gọi Châu tỷ nghe không khác gì heo tỷ."
Kỳ thật cô không biết, trong lòng Tiểu Thạch Đầu thì heo tỷ vẫn là heo tỷ.
Những đứa bé như Tiểu Thạch Đầu thì làm gì có ý nghĩ xấu gì, chỉ là cậu không được đi học mà thôi.
Bất quá cậu nhóc vẫn rất nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu gọi: "Chị Chân."
Sau đó, cậu nhóc lại hỏi: "Chị đến thăm em sao?"
Chân Minh Châu bật cười một tiếng, duỗi tay xoa đầu trọc của cậu: "Nhóc nghĩ hay thật đấy, chị xuống núi để chuyển phát nhanh. Sao nhóc lại ở đây? Trưởng thôn đâu?"
"Mẹ cho em ra đây chơi."
Chân Minh Châu nhướng mày, thầm nghĩ cậu nhóc này thích ứng rất nhanh, hiện tại đã kêu mẹ.
Nhưng rất nhanh Chân Minh Châu liền phản ứng lại, ở hiện đại bọn họ gọi "cha mẹ" nhưng cách gọi này lại khác với cổ đại. Vì thế, có lẽ Tiểu Thạch Đầu gọi "mẹ" nhưng lại không hiểu lắm hàm ý của từ này.
Tuy nhiên, Chân Minh Châu cũng không nói ra, Tiểu Thạch Đầu có thể thích ứng nhanh là chuyện tốt.
"Chị Chân, chị muốn đi đâu? Em đi cùng chị có được không?"
Nhóc thích nhất hai người là mẹ và chị Chân, so với những bạn bè cùng trang lứa còn quan trọng hơn. Đôi mắt cậu to tròn nhìn Chân Minh Châu, cất giọng thanh thúy: "Em có thể bảo vệ chị."
Chân Minh Châu lại bật cười lần nữa: "Được thôi, chúng ta cùng nhau đi."
Tiểu Thạch Đầu lập tức chào tạm biệt các bạn, giống như cái đuôi nhỏ theo sau Chân Minh Châu "Để em cầm giúp chị."
Chân Minh Châu liền nói tiếng cảm ơn Tiểu Thạch Đầu, sau đó đưa chiếc túi trên tay cho cậu nhóc: "Nhóc cầm cái này đi, một lát đưa cho mẹ em."
Tiểu Thạch Đầu được giao trọng trách, thận trọng gật đầu: "Dạ được."
Hai người cùng nhau đi đến bưu cục, ông chủ cười chào hỏi hai người: "Minh Châu sao lại đến đây? Còn Tiểu Thạch Đầu cùng chị đến đây để làm gì sao?"
Chân Minh Châu lên tiếng trả lời: "Cháu dẫn cậu nhóc đi theo chơi" Sau đó quay sang hỏi Tiểu Thạch Đầu "Nhóc thích ăn gì? Chị sẽ mua cho nhóc."
Tiểu Thạch Đầu lắc đầu nguầy nguậy: "Không cần, em không ăn đâu ạ."
Nhóc biết ở nơi này bán rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng cũng biết mình không thể làm một đứa bé tham lam.
Chân Minh Châu: "Nhóc còn nhỏ thì khách khí cái gì, mua cho nhóc Wahaha nhé?"
*Wahaha: Tên một loại thức uống.
Cô còn nói thêm: "Khi còn nhỏ chị rất thích uống loại này. Ông chủ lấy một lọ Wahaha và một cái bánh mì bơ."
Người trưởng thành như A Cửu còn thích ăn những món này, khẳng định đứa bé như Tiểu Thạch Đầu cũng rất thích.
Sau khi mua đồ ăn vặt, Chân Minh Châu mới nói với ông chủ: "Cho cháu chuyển phát nhanh."
Ông chủ Vương gật đầu cười nói: "Cháu cứ an tâm, sẽ nhanh chóng gửi đến cho ba cháu. Ông ấy bây giờ thật làm người khác hâm mộ."
Chân Minh Châu tiếp lời: "Ông chủ Vương cũng vậy nha. Chỉ cần giao cửa hàng lại cho Tiểu Vương thì liền có thể cùng dì ra ngoài du lịch. Hai người đi với nhau còn có người bầu bạn."
Ông Vương lắc đầu: "Thằng nhãi ranh nhà bác nào chịu trở về đây." Sau đó ông thấp giọng nói: "Minh Châu à, vị bác sĩ mới đến trong thôn chúng ta..."
Chân Minh Châu thắc mắc: "Làm sao vậy ạ?"
Ông Vương do dự một chút rồi nói: "Có phải cậu ta đang theo đuổi cháu không?"
Chân Minh Châu bật cười: "Ai nói vậy ạ?"
Ông Vương thấy cô kinh ngạc mở to hai mắt, liền có chút ngượng ngùng, xua tay nói: "Bác chỉ là nghe nói, chỉ nghe nói thôi."
Chân Minh Châu giải thích: "Mọi người nghĩ sai rồi, không biết là ai nói bừa như vậy, sau này cháu còn muốn tìm đối tượng đó."
Ông Vương lại nói một câu khiến Chân Minh Châu tròn mắt: "Cả thôn đều nói như vậy."
Cô nói một cách chính đáng: "Không phải, quan hệ giữa bọn cháu không phải như mọi người nghĩ đâu."
Ông Vương bật cười ha hả, nhưng ánh mắt lại nói lên rằng ông không mấy tin tưởng lời cô nói.
Chân Minh Châu cảm thấy mệt tâm, tên Vu Thanh Hàn này lại làm hại cô mà. Lúc này, cô chỉ đơn giản hít một hơi thật sâu và không giải thích gì thêm.
Càng giải thích nhiều, mọi người sẽ nghĩ cô muốn che giấu, Chân Minh Châu chỉ biết thở dài phiền muộn.
Tiểu Thạch Đầu cảm thấy khó hiểu nhìn Chân Minh Châu, dè dặt hỏi: "Chị Chân, chị không vui sao?"
Chân Minh Châu: "Không có nha." Sau đó liền hếch cằm lên nói: "Chị là tiểu tiên nữ thì làm gì có chuyện không vui được."
Tiểu Thạch Đầu nhe răng cười.
Chân Minh Châu: "Không cho nhóc chê cười chị."
Cậu nhóc nói nhỏ: "Mới không có."
Chân Minh Châu: "Được rồi, nhóc mau ăn mấy cái chị đã mua đi."
Cô mang hương xuân đến cho dì Triệu, nhân tiện trò chuyện cùng Tiểu Thạch Đầu: "Mấy ngày qua nhóc cảm thấy thế nào?"
Tiểu Thạch Đầu vỗ vỗ bụng nhỏ, kiêu ngạo nói: "Mỗi ngày em đều ăn cơm thật no."
Cậu nhóc lại chỉ vào bộ quần áo mình đang mặc trên người: "Chị xem, đây là quần áo mới."
Chân Minh Châu cẩn thận đánh giá cậu nhóc, không thể không nói tuy rằng Tiểu Thạch Đầu chỉ mới đến đây một thời gian ngắn nhưng đã có da có thịt hơn. Lúc trước cậu nhóc gầy như que củi, nhưng hiện tại đã mập hơn rồi.
Mặc dù, nếu so sánh với những đứa bé khác thì vẫn khá gầy, nhưng trông khỏe mạnh hơn nhiều so với lúc trước.
Cô khích lệ: "Nhìn cũng không tệ lắm."
Tiểu Thạch Đầu gật đầu, dáng vẻ đáng yêu, nói: "Em còn có chiếc giường mềm mại, còn có thể thoái mái uống nhiều loại nước."
Cậu cúi đầu hút một ngụm Wahaha: "Mẹ cũng cho em uống cái này, rất ngọt."
Chân Minh Châu cười rộ lên.
Tiểu Thạch Đầu lại tiếp tục: "Mẹ nói để cho em thích ứng với cuộc sống trước, sang năm sẽ đưa em đi nhà trẻ, các bạn nhỏ đều phải đi nhà trẻ."
Thật ra, cậu cũng không hiểu nhà trẻ là gì, nhưng các bạn nhỏ đều nói với cậu nhà trẻ là nơi đến để đi học, còn quản thúc bọn họ mê con nít đểu không thích đi. Những bạn nhỏ không thích đi nhà trẻ nhưng Tiểu Thạch Đầu lại muốn đi.