Sau Khi Bị Đụng Hỏng Đầu, Ta Được Hắc Liên Hoa Nhặt Về
Quân Tử Sinh22-11-2024 08:46:07
Kẻ trộm mộ không những đoản mệnh mà còn khắc người bên cạnh.
Chưởng quỹ thầm nghĩ không ổn.
Đột nhiên, Thẩm Kiến Hạc nắm lấy tay chưởng quỹ, thân mật nói: "Chưởng quỹ, kỳ thật ngài lớn lên có nét giống phụ thân ta, ta nhìn ngài cảm thấy rất thân thiết."
Chưởng quỹ cảm thấy bị kẻ trộm mộ nắm tay là rất xui xẻo, đang muốn rút về, không ngờ Thẩm Kiến Hạc lại có sức khỏe kinh người, ông có giằng thế nào cũng không được, ngoài cười nhưng trong không cười: "Ta giống lệnh tôn? Quả là có duyên."
Thẩm Kiến Hạc gật đầu: "Đúng vậy."
Chưởng quỹ thấy gã vẫn không buông tay, liền khách sáo hỏi: "Lệnh tôn hiện giờ ở đâu."
"Đã mất sớm rồi."
Chưởng quỹ ngượng ngùng: "... Xin lỗi, nhắc tới chuyện thương tâm của ngài."
Thẩm Kiến Hạc xua tay rất thoải mái: "Đây không phải là chuyện thương tâm của ta, tùy tiện nói cũng không sao, nhưng chưởng quầy ngài thật sự rất giống phụ thân đã chết của ta, ta không muốn rời khỏi khách điếm này nữa."
Nụ cười như khóc khiến chưởng quỹ nhất thời không biết nói gì, đành cười gượng, mở khách điếm không thể đuổi khách đi, nhưng ông thực sự không muốn tiếp những khách nhân như Thẩm Kiến Hạc cho lắm.
Cuối cùng chưởng quỹ vẫn rút tay về được, vì Thẩm Kiến Hạc đã buông tay.
Hầm rượu rất tối.
Chưởng quỹ hơi sợ.
Những kẻ làm nghề trộm mộ này chắc chắn không phải người lương thiện, thủ đoạn rất nhiều, phần lớn đều thích trộm cắp của cải, nếu không cũng không mạo hiểm xuống mộ, lỡ người này cũng là loại vì lợi ích mà bất chấp mọi lẽ, tùy tiện giết người thì sao.
Chưởng quỹ càng nghĩ càng sợ hãi, hối hận vì đã một mình vào hầm rượu với Thẩm Kiến Hạc, nhưng ông cũng là một lão hồ ly, chắc chắn sẽ không biểu hiện ra.
Thẩm Kiến Hạc gõ nhẹ vào chiếc ghế đẩu bên cạnh.
"Mời ngồi."
Chưởng quỹ cảm thấy lúc này Thẩm Kiến Hạc trông còn giống ông chủ khách điếm hơn cả ông nữa, thế là vô thức nghe lời, vén vạt áo ngồi xuống, sau khi ngồi xuống mới phản ứng lại, tại sao mình lại nghe lời như vậy?
Ngồi cũng đã ngồi xuống rồi, đứng dậy thì không hay, nói thì nói vậy nhưng chưởng quỹ vẫn đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng nhìn trộm Thẩm Kiến Hạc.
Thẩm Kiến Hạc tiện tay xách một bình rượu nhỏ lên.
Gã lúc nào cũng như thế, móc ra một nén bạc ném cho chưởng quỹ, rút nút bình, ngửa đầu uống mấy ngụm: "Chưởng quỹ, ngài là lão nhân của Phong Linh trấn phải không."
Về mặt này chưởng quỹ không có gì phải giấu diếm, nói ông quả thực lớn lên ở Phong Linh trấn từ nhỏ, tổ tiên đời đời đều là người Phong Linh trấn.
Thẩm Kiến Hạc uống thêm một hớp rượu, còn muốn rót cho ông một ly nhưng hầm rượu không có ly rượu.
Chưởng quỹ khéo léo từ chối.
"Chưởng quỹ ngài nói tổ tiên nhà ngài đều là người của Phong Linh trấn, vậy ngài hẳn là rất quen thuộc với Phong Linh trấn, ta muốn hỏi ngài một số vấn đề, không biết ngài có thể trả lời ta hay không?"
Chưởng quầy vừa nghe liền biết mục đích của Thẩm Kiến Hạc không thuần khiết, do dự nói: "Cái này..."
Thẩm Kiến Hạc chăm chú nhìn vào mặt chưởng quỹ, muốn tìm manh mối từ trên đó, nhận biết tiếp theo ông có nói dối không: "Ta muốn hỏi ngài có từng nghe nói qua một người tên Yến Vô Hành hay không."
Yến Vô Hành.
Lẩm nhẩm cái tên này vài lần, chưởng quỹ khó hiểu ngẩng đầu: "Lúc ta còn nhỏ từng nghe thái công* nhà ta nhắc đến người này."
*thái công: ông cố.
Biết rằng có thể tìm được manh mối về mộ Yến Vương từ miệng chưởng quỹ, Thẩm Kiến Hạc định hỏi tiếp, còn chưa mở miệng đã thấy có tiểu nhị lảo đảo chạy vào, hắn ta hét lên không ổn rồi.
Tiểu nhị đang định nói bên ngoài xảy ra chuyện gì thì đằng sau có người đuổi theo, nhào vào người hắn ta.
Chưởng quỹ chưa kịp phản ứng.
Thẩm Kiến Hạc nhanh mắt đập vò rượu qua, nện trúng người nam tử đang há miệng định cắn người, choang một tiếng, vò rượu vỡ tan, kéo dài thêm một chút thời gian cho tiểu nhị để hắn ta thừa cơ trốn thoát.
Chưởng quỹ định thần, đỡ tiểu nhị dậy.
Đầu nam tử bị vò rượu ném trúng, máu thủng cả một lỗ nhưng không thấy đau đớn gì, bò dậy định cắn bọn họ, Thẩm Kiến Hạc nhặt sợi dây buộc đồ trên đất lên trói chặt chân tay nam tử đó lại.
Tiểu nhị nói năng lộn xộn thuật lại tình hình bên ngoài, chưởng quỹ nghe mà mơ hồ.
Thẩm Kiến Hạc thì hiểu rồi.
Gã bỗng không còn vẻ chơi đùa thiếu nghiêm chỉnh ấy, trở nên đứng đắn đôi phần, nhìn tên nam tử sau khi bị trói đã mất đi ý thức, không biết gì ngoài cắn: "Ngươi nói bên ngoài hiện giờ có nhiều người như vậy sao?"
Người tiểu nhị run rẩy như cái sàng.
"Đúng vậy."