"Phì!"
Sau khi thử lại một lần nữa bất thành, Đinh Nam đành bỏ cuộc, chuyển sang tấn công quả trứng ốp la bên cạnh.
Vừa xiên nĩa vào, quả trứng đã trượt đi. Dùng sức một cái, nhìn quả trứng ốp la hoàn hảo ban đầu đã trở thành mớ hỗn độn gồm lòng trắng, lòng đỏ và vỏ trứng.
Đinh Nam bất lực đặt nĩa xuống, cuối cùng anh ta cũng hiểu tại sao cửa hàng này trông rất hấp dẫn nhưng bên trong lại vắng tanh.
Bởi vì đồ ăn ở đây đều là hàng trưng bày! Chỉ được nhìn chứ không được ăn!
Chắc hẳn ông chủ là con nhà giàu có, mở quán ăn chỉ để giết thời gian rảnh rỗi mà thôi.
Một bữa ăn cao cấp mười hai tệ, cuối cùng thứ duy nhất anh ta có thể ăn được chỉ là một cốc nước chanh. Cốc nước chanh này không những không thể lấp đầy dạ dày của Đinh Nam, mà vị chua nhẹ của nó còn khiến anh ta cảm thấy đói hơn.
Lần này, mình phải tìm đến quán đông khách nhất mà ăn!
Bước ra khỏi cửa hàng, Đinh Nam bắt đầu một vòng tìm kiếm mới.
Vừa hay lúc Đinh Nam đi đến chỗ một đám công nhân thì đèn đỏ chuyển sang đèn xanh. Đám công nhân đồng loạt đi sang đường, Đinh Nam như chú gà con bị kẹp giữa dòng người, bất đắc dĩ phải đi theo.
Sang đến bên kia đường, đám công nhân tản ra, chỉ còn lại mỗi mình Đinh Nam đứng ngơ ngác tại chỗ.
Từ An nhìn thấy Đinh Nam đang ngẩn người, liền niềm nở chào mời: "Anh gì ơi, hộp cơm ba món mặn một món canh tám tệ một phần, anh lấy một phần không ạ?"
Tám tệ ba món mặn một món canh?
Đinh Nam tò mò tiến lại gần, muốn xem thử ba món mặn đó là gì. Khi nhìn thấy hộp thịt viên bọc xôi nếp trên cùng, ánh mắt anh ta lập tức bị thu hút.
Tám tệ, chỉ cần tám tệ, hay là thử xem sao nhỉ?
Con quỷ nhỏ trong lòng thôi thúc anh ta nhanh chóng móc tám tệ ra mua hộp cơm này.
Tuy nhiên, chút lý trí còn sót lại đã thức tỉnh anh ta vào thời khắc cuối cùng.
"Ông chủ, hộp cơm của anh không phải là dùng dầu ăn bẩn chiên lên đấy chứ?"
Từ An nghe vậy bật cười, lấy hóa đơn mua dầu ăn hôm qua ra đưa cho Đinh Nam xem.
"Đây là hóa đơn mua dầu ăn của tôi hôm qua, nếu anh muốn xem thì từ ngày tôi bắt đầu bán hàng đến giờ, tất cả hóa đơn mua nguyên liệu tôi đều giữ lại hết.
Dầu ăn bẩn có mùi nặng, đều được dùng để chế biến những món ăn nhiều dầu mỡ. Anh xem món thịt viên bọc xôi nếp này của tôi có giống như là món ăn có thể dùng dầu ăn bẩn để chế biến không?
Cũng không đến mức vì tiết kiệm một chút dầu ăn mà mỗi món lại thay một loại dầu khác đâu. Có thời gian đó thì tôi làm thêm được hai hộp cơm rồi."
Đinh Nam không chắc chắn về tính xác thực của tờ hóa đơn này, nhưng anh ta tin rằng một người có thể nói năng hùng hồn như vậy thì chắc chắn sẽ không nói dối. Hơn nữa, chàng trai trẻ trước mắt này trông chỉ mới đôi mươi, còn nhỏ tuổi hơn cả anh ta, chắc hẳn là chưa học được những chiêu trò của những người bán hàng gian xảo.
Anh ta dứt khoát móc mười tệ đưa cho Từ An, nhận lấy một phần cơm ba món mặn một món canh và hai tờ một tệ tiền thừa.
Gian hàng của Từ An là gian hàng tạm thời, không có chỗ ngồi ăn, vì vậy Đinh Nam đành phải xách hộp cơm về chỗ ngồi làm việc của mình.
Trên cùng của hộp cơm là một phần canh xương hầm bí đao, ý dĩ, trong hộp canh có hai miếng bí đao to, ý dĩ trải đầy đáy hộp và một miếng thịt nhỏ, với một phần canh như vậy thì đã được coi là đạt yêu cầu rồi.
Bên dưới phần canh là một hộp đầy ắp thịt viên bọc xôi nếp, sáu viên thịt tròn vo được bọc một lớp xôi nếp trắng nõn, bóng bẩy, bên trên còn được rắc thêm một ít hành lá.
Thơm quá!
Kìm nén xung động muốn ăn ngay lập tức, Đinh Nam mở hộp đựng thức ăn bên dưới hộp thịt viên bọc xôi nếp. Một nửa là cà tím xào tương, một nửa là đậu phụ sốt cay, đều là những món ăn rất hao cơm.
Bên dưới cùng là một hộp cơm đầy ắp, lượng cơm này đủ để anh ta ăn hai bữa.
Tất cả các món ăn đều đã được mở nắp, Đinh Nam bóc đôi đũa ra rồi bắt đầu chén.
Thịt viên bọc xôi nếp, ngon quá!
Cà tím xào tương, ngon tuyệt cú mèo!
Đậu phụ sốt cay, vẫn là ngon tuyệt cú mèo!
Canh xương hầm bí đao, ý dĩ có vị ngọt thanh, uống vào cảm giác cả dạ dày đều dễ chịu, ngon bá cháy!
Sau một hồi ăn ngấu nghiến, cơm canh vẫn còn rất nhiều, nhưng Đinh Nam phát hiện ra mình đã no rồi, không ăn nổi nữa!
Mình mới ăn được chưa đến một nửa mà đã no rồi, thật là bực mình!
Nhìn số cơm canh còn lại, trong đầu Đinh Nam bất chợt lóe lên một ý nghĩ, hay là để dành tối mang về nhà ăn?
Như vậy là tối nay không cần phải lo lắng xem ăn gì nữa rồi.
Nghĩ là làm, Đinh Nam nhanh chóng đóng gói số cơm canh còn lại, đặt vào góc bàn làm việc.
Anh ta còn đặc biệt đặt chuông báo thức trên điện thoại, nhắc nhở bản thân tan làm nhớ mang hộp cơm về.
Người đồng nghiệp ngồi cạnh Đinh Nam suốt cả buổi chiều cứ hít hít ngửi ngửi.