Chương 46 -

Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Điềm Nhiên Thiên Nhiên 19-02-2024 15:46:41

Không chờ cô trả lời, một nữ sinh vừa rồi đi WC đã hoang mang rối loạn đẩy cửa đi vào: "Không tốt, hình như dưới lầu cháy rồi!" "Cậu đang nói đùa sao?" Tạ Kha Kha sửng sốt trước, sau đó lại cười nhạo nói: "Nếu nơi này đã cháy, vậy tại sao phía dưới lại không có chút tiếng động nào?" cậu ta nói không sai, nhìn từ cửa sổ ra ngoài, trên đường lớn người đến người đi vô cùng náo nhiệt, không có một chút bất thường nào. Nếu quán ăn bị cháy, với tập tính thích xem náo nhiệt của người trong nước thì có lẽ đã sớm tụ tập đến đây rồi. Những người khác cũng chỉ cho rằng đây chỉ là trò đùa của nữ sinh. Nhưng nữ sinh này đã gấp đến độ sắp khóc: "Không phải, tôi cũng không biết tại sao lại như vậy, nhưng mọi người ra ngoài nhìn thử thì sẽ biết." Nhìn thấy cô ấy thật sự sợ hãi, Tô Dung cau mày, đứng dậy đi ra khỏi ghế lô. Quả nhiên, bởi vì trong ghế lô được mở điều hòa nên mọi người không nhận ra, nhưng vừa ra khỏi hành lang, lập tức cảm nhận được bầu không khí nóng rực và hơi ẩm trên làn da nhanh chóng bốc hơi. Vốn dĩ trong ghế lô cách âm rất tốt, nên họ hoàn toàn không nghe thấy tiếng la hét ồn ào, nhưng sau khi ra ngoài lập tức nghe thấy tiếng kêu không dứt, nơi nơi đều hét lên cháy rồi. Một đám người đứng ở cửa cầu thang, không ai dám đi xuống. Tô Dung bước qua xem thử, lập tức bị ngọn lửa dưới lầu dọa lui. Với thế lửa như thật này, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì có lẽ tầng một đã bị thiêu rụi hoàn toàn. Hiện tại nếu đi xuống chính là con đường chết! "Xin hỏi vì sao dưới lầu lại bị cháy? Đã báo cảnh sát chưa?" Cô tiện tay bắt lấy một người phục vụ, nhanh chóng hỏi. Hiển nhiên người phục vụ này cũng vô cùng sốt ruột, vẻ mặt đưa đám, trong mắt hiện lên sự sợ hãi rõ ràng: "Chúng tôi cũng không biết tại sao dưới lầu lại đột nhiên cháy, tín hiệu di động cũng bị đứt đoạn, không thể liên lạc với ai cả. Đáng sợ nhất chính là, dường như mọi người bên ngoài đều không hề nghe thấy tiếng kêu cứu của chúng ta. Hiện tại chúng ta chỉ có thể chờ lửa ở tầng một được dập tắt mới có thể chạy thoát thân." Có không ít người ra khỏi ghế lô cùng cô, nghe thấy người phục vụ nói như vậy, lập tức có người chạy đến bên cửa sổ dùng hết sức lực hét lên: "Chỗ của chúng tôi bị cháy rồi! Có ai nghe thấy không?" Nhưng cũng giống như những gì người phục vụ nói, ở bên ngoài không có bất kì ai nghe được tiếng gọi của cậu ta, toàn bộ tầng hai của quán ăn dường như đã bị cô lập với thế giới bên ngoài. Rất nhanh sau đó, toàn bộ bạn học trong lớp đều biết quán ăn thật sự đang cháy. Lớp trưởng lau mồ hôi lạnh trên trán, cố gắng gọi điện thoại. Một lát sau cậu ta suy sút nằm liệt trên ghế: "Không có tín hiệu, ngay cả một tin nhắn cũng không gửi đi được." "Là Quỷ quái." Biểu cảm của Tạ Kha Kha rất khó coi: "Chắc chắn là Quỷ quái quấy phá!" Tô Dung cũng có suy đoán này, có thể cô lập quán ăn với thế giới bên ngoài, vậy bọn họ trong đám cháy, chắc hẳn cũng chỉ có Ngụy dị mới có thể làm được. Chẳng lẽ nơi này lại là một thế giới quái đàm sao?