Chương 457: Chủ và nô đổi vai

Ngũ Hành Thiên

Phương Tưởng 25-07-2021 06:59:53

Rầm rầm rầm! Những tiếng nổ rung trời truyền khắp Thanh Thủy Thành, mỗi tiếng nổ là cả mặt đất đều chấn động kịch liệt, cả tòa thành như bị động đất, cư dân hoảng hốt chạy tứ tán ra ngoài thành. Đại sư đánh nhau, lúc nào có khả năng hủy thành diệt trấn, phạm vi ảnh hưởng rất lớn. Tửu Quỹ vốn dáng người gầy gò không ngờ lại toả ra một uy thế đáng sợ, không ngừng để lên những tàn ảnh và tiếng rít chấn nhiếp lòng người trên không trung. Mỗi một quyền đánh ra đều không hề dùng kĩ xảo, đơn thuần mạnh mẽ đập vào màn nước. Tửu Quỹ biến thành cái chùy công thành hình người, mỗi quyền đánh ra đều cực mạnh. Màn nước bảo vệ phủ Thành chủ lúc đầu chỉ nhộn nhạo, càng về sau càng run mạnh, những quyền sau này mỗi quyền đều làm bắn tung ra một chùm bọt nước. "Ao Nguyên lực chỉ còn một nửa thôi!" Thủ vệ trông coi ao nguyên lực hô to, tiếng hô run run đầy sợ hãi. Dòng nước ngầm thông thẳng vào ao nguyên lực, cung cấp nguyên lực cho màn nước bảo vệ, hiện giờ thủy Nguyên lực đang tiêu hao cực nhanh, vượt xa sự tưởng tượng của mọi người. Hỏa Sơn Tôn Giả nghiêm mặt, trong cơ thể gầy gò ngoài kia như ẩn chứa luồng sức mạnh vô cùng vô tận, hoàn toàn khác biệt với những đại sư lão từng gặp, những người đó đều quan tâm tới việc lý giải và ứng dụng nguyên lực. Vì không hiểu được, nên trong lòng Hỏa Sơn Tôn Giả cảm thấy không yên. Không biết từ lúc nào, thế giới thay đổi mạnh mẽ, hệ thống tu luyện cũng biến đổi theo, ngày ngày lại có rất nhiều đồ vật mới xuất hiện. Truyền thống không ngừng bị phá vỡ, những sức mạnh mới bắt đầu bước lên sân khấu. Các thế gia vẫn cường thịnh, nhưng đã không còn cái thế không-thể-dao-động như ngày xưa, mà dần toát ra nếp gấp già nua nặng nề. Hỏa Sơn Tôn Giả và Cung phủ có quan hệ sâu xa, thế nên mới chấp nhận làm cung phụng cho Cung phủ. Lão từng nhìn thấy sự sâm nghiêm năm xưa của Cung phủ, hôm nay Cung phủ vẫn cát cứ một phương, nhưng đã không còn được cái khí thế không ai bì nổi năm trước nữa. Bây giờ đã là thời nguyên hoang kỷ. Một giọng nói vang lên bên cạnh Hỏa Sơn Tôn Giả. "Là phương pháp Thiên Cung thần du trong truyền thuyết. Phương pháp này rất xảo diệu, lấy rượu để làm cầu môi giới. Nguyên lực trong người y cũng rất kỳ lạ, là một loại hỗn độn nguyên lực riêng biệt chỉ có ở Mục Thủ Hội." Người lên tiếng là Sư Tuyết Mạn. Hai mắt Hỏa Sơn Tôn Giả tỏa sáng, bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là Thiên Cung thần du, lão phu cũng từng được nghe qua, đồn rằng đã sớm thất truyền, không ngờ Mục Thủ Hội lại có." Hỏa Sơn Tôn Giả quay sang nhìn Sư Tuyết Mạn, lớp thanh niên bây giờ thực là lợi hại! Cung Bội Dao vội nói: "Tuyết Mạn tỷ, có cách phá giải hay không?" Sư Tuyết Mạn trầm ngâm: "Thiên Cung thần du xưa nay rất hiếm thấy, tu luyện nó cực kì hung hiểm, đồn rằng tới nay người tu luyện nó thành công chẳng có mấy ai, bên ngoài hiểu về nó rất ít ỏi, ta cũng chỉ đoán được một chút mà thôi." Mọi người đều vểnh tai lên nghe. "Rượu người này uống hồi nãy chắc chắn là rượu thuốc luyện chế đặc biệt, bên trong có khí tức của Hoang Thú dị chủng. Khí tức dị chủng này kích thích Thiên Cung, khiến Thiên Cung tự biến mình thành Hoang Thú. Nguyên tu chúng ta chỉ tu luyện một loại Nguyên lực, nhưng Hoang Thú thì không, chúng tu luyện hỗn tạp. Trong Hỗn Độn Nguyên lực có đủ cả Ngũ Hành, phù hợp với đặc điểm hỗn tạp đó. Cơ thể y nhìn thì gầy gò, nhưng bây giờ lại có được bản năng chiến đấu của hoang thú." Sư Tuyết Mạn thoáng dừng một chút, nói tiếp: "Điểm lợi hại của Thiên Cung thần du là có thể giúp cho tu luyện giả có được một bản năng của Hoang Thú, lại thần trí bất diệt." Ahhh, chung quanh vang lên những tiếng hít sâu. Mặt mũi ai nấy đều trở nên khó coi. Những tiếng nổ vang đinh tai nhức óc vẫn không ngừng oanh kích vào đầu họ. "Thiên Cung thần du có một khuyết điểm." "Tuy có được bản năng của dị chủng Hoang Thú, nhưng cơ thể vẫn chỉ là thân thể nguyên tu. Có Hỗn Độn Nguyên lực trợ giúp, nhưng vẫn không thể nào biến cơ thể giống như cơ thể của dị chủng Hoang Thú thực sự. Cường độ công kích rất cao nhưng không thể bền bỉ, nếu không thân thể sẽ bị vỡ." Cung Bội Dao vội hỏi: "Như hiện giờ có phải là cường độ công kích rất cao chưa?" Sư Tuyết Mạn lắc đầu: "Không biết, muốn biết phải xem thần du của y là loại hoang thú dị chủng nào, khí tức hiện giờ của y không nhận ra được." Kiều Mỹ kỳ nhìn Sư Tuyết Mạn, hỏi: "Chúng ta phải làm sao?" Sư Tuyết Mạn thở ra một chữ: "Đợi." Kiều Mỹ kỳ gật đầu, lớn tiếng: "Đợi khí lực của chúng suy giảm, chúng ta sẽ ra tay." Đại sư tuy cường đại, nhưng không phải là không thể chiến thắng, mọi người tuy trong lòng sợ hãi, nhưng không hề tuyệt vọng. Thị vệ của Phủ Thành chủ đều là lực lượng tinh anh của Thanh Thủy Thành, hôm nay chỉ còn hơn mười lăm người. Nếu họ liều mạng đánh cược sinh mạng mình, chưa hẳn không có phần thắng! Kiều Mỹ Kỳ đã chứng tỏ không sợ chết, thế nên sự sợ hãi trong lòng các thị vệ cũng giảm đi ít nhiều. Chờ! Chờ đối phương kiệt lực, chính là lúc họ ra tay. Mắt ai nấy đều lấp lóe hàn quang cừu hận. Không ai biết, chữ đợi của Sư Tuyết Mạn không phải giống như họ nghĩ. Tĩnh thất dưới mặt đất không ngừng rung rung. Lực oanh kích mạnh mẽ bên trên làm trần tĩnh thất không ngừng chấn động, bụi bặm rớt xuống, nhưng Ngải Huy vẫn chưa tỉnh. Hắn như thể bị điên, cứ đôi chân trần không ngừng đi đi lại lại trong tĩnh thất tối tăm, Lãnh Ngọc Tiểu Nhận không ngừng vung vẩy, tạo nên vô số những vết kiếm trong không trung. Thỉnh thoảng, hắn lại dừng lại một chút, nhíu mày suy nghĩ, có khi hắn lại múa tít thanh kiếm không ngừng, những đường kiếm không hề có quy luật, giống như thằng bé con cầm cây bút vẽ nguệch ngoạc lung tung lên tường. Động tĩnh bên ngoài không hề ảnh hưởng gì tới hắn. Hơi nước nóng rực quanh người hắn đang không ngừng giảm đi. Oanh, một tiếng nổ vang rền, ngay cả tĩnh thất cách âm cũng không ngăn cách nổi. Nhưng cũng ngay lúc đó, một luồng sáng bạc lóe lên sáng bừng trong bóng tối. Trong tiếng nổ điếc tai, mũi kiếm tuôn ra ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng gương mặt góc cạnh và đôi mắt thanh minh. Đôi mắt không còn chút mê mang, không chút bàng hoàng, không còn sự bất lực hay nghi hoặc, nó rực lên hào quang sáng chói như ngôi sao rực rỡ giữa bầu trời đêm, chiếu xuống mặt đất. Hắn không để ý đến tiếng nổ, mà thực ra, hắn cũng không hề nghe thấy nó. Tất cả sự chú ý của Ngải Huy đều đắm chìm vào tia sáng lôi đình, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào luồng điện quang trên mũi kiếm. Chưa bao giờ được ở gần tới như vậy để quan sát Lôi đình, thể ngộ Lôi đình. Hắn không biết tiếng nổ vừa rồi là âm thanh báo màn nước bảo vệ phủ thành chủ tan vỡ, trên mặt đất hiện giờ đang chiến đấu rất kịch liệt. Thời gian từng chút trôi qua, điện mang trên thân kiếm càng lúc càng rừng rực chói mắt. Cùng lúc đó, trong cơ thể Ngải Huy cũng có một cuộc chiến đấu đang xảy ra. Không ngừng có thêm điện mang lan ra khắp cơ thể hắn, không ngừng cải tạo thân thể Ngải Huy, đây là con đường đại sư nào cũng phải trải qua, cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến đại sư trở nên cường đại. Điện mang càng lúc càng dày đặc, khiến toàn thân Ngải Huy như đang mặc một bộ áo giáp bạc. Khi điện mang xẹt qua Huyết Mai Hoa trên ngực hắn, Huyết Mai Hoa run lên sợ hãi, cố gắng chui vào sâu trong cơ thể. Sự dị động của Huyết Mai Hoa làm cho điện mang chú ý. Một sợi điện mang lập tức vòng quanh Huyết Mai Hoa, mặc dù Huyết Mai Hoa không ngừng cố gắng chui vào trong, nhưng những tia điện mang quấn lấy nó càng lúc ngày càng nhiều, ầm ầm, cánh hoa của Huyết Mai Hoa bắt đầu rạn nứt. Làn máu đỏ theo những vết nứt ứa ra nhưng bị tầng tầng lớp lớp điện mang quấn quanh, thiêu thành tro bụi. Màu đỏ của Huyết Mai Hoa bị cạn sạch, điện mang bàng bạc chen nhau chui vào, vết nứt trên cánh hoa mai bắt đầu lành lại, biến thành một đóa hoa mai màu bạc, giữa cánh hoa còn có những tia điện mang nhỏ xíu chớp động. Trong Thần cung xa xôi, toàn thân Xà Dư cứng lại. Ả vén tay áo lên, trên cánh tay trắng muốt, Huyết Mai Hoa đỏ thẫm đang dần dần chui xuống dưới làn da, biến mất. "Không!" Ả hét lên, con mắt đầy sự hoảng sợ. Huyết Mai Hoa đang chui vào trong người ả! Ả hồn phi phách tán. Ả rành rẽ 【 Sinh Diệt Hoa Tế Thuật ], đương nhiên biết tình huống này nghĩa là thế nào. Sinh hoa và diệt hoa là Âm Dương hoa song đôi, trong điều kiện bình thường, sinh hoa là chủ, diệt hoa là nô, song điều này không phải lúc nào cũng là tuyệt đối. Có những lúc đặc biệt, sức mạnh của hoa nô vượt xa hoa chủ, hoặc có khả năng khắc chế hoa chủ, thì vị trí của hai người sẽ thay đổi, giống như âm dương có thể chuyển hóa cho nhau. Nhưng điều kiện để đổi vị trí như thế rất khó xảy ra, chỉ khi thực lực của hoa nô vượt qua hoa chủ cả một cảnh giới mới xảy ra mà thôi. Tên khốn kiếp kia đã mạnh hơn mình sao? Còn cao hơn cả một cảnh giới? Khuôn mặt Xà Dư trắng bệch không còn chút máu, toàn thân ả lạnh toát, run rẩy như rớt vào hầm băng. Không, còn có một khả năng nữa! Sức mạnh của Ngải Huy khắc chế sức mạnh của ả! Hắn đã chọn cái gì? Sự sợ hãi không ngừng nhấn chìm Xà Dư. Hiện giờ Thần Chi Huyết như mặt trời ban trưa, không ai địch nổi. Trên chiến trường, ưu thế của Thần tu vượt xa nguyên tu, Huyết Linh lực khắc chế Nguyên lực, đã không còn là bí mật nữa. Về mặt tu luyện, Thần Chi Huyết hoàn toàn chiếm ưu thế, quả ngọc thành thục vào mùa thu hoạch, huyết tinh huyết hạch cung cấp sung túc, khiến Thần tu ngày càng cường đại. Hồng Ma Quỷ ngang trời xuất thế, chính là một biểu trưng cho sự cường thịnh của Thần Chi Huyết. Ả nghĩ mãi mà không hiểu được, còn có sức mạnh nào khắc chế được Huyết Linh lực? Cái thế giới này làm gì còn sức mạnh nào khắc chế được Huyết Linh lực? Chân tay ả luống cuống, không biết phải làm gì. Làm sao bây giờ? Ả không muốn làm Hoa nô, vì nếu trở thành Hoa nô, tất cả tính mạng ả đều sẽ nằm trong tay đối phương, bản thân ả sẽ trở thành miếng đất gieo trồng màu mỡ, bao nhiêu cố gắng của ả, sức mạnh sinh mạng của ả, tinh khí thần, hồn phách của ả đều sẽ bị đóa diệt hoa này thôn phệ, biến thành bảo vật tu luyện cho hoa chủ! Nghĩ tới sinh mạng mình sẽ tan thành mây khói, toàn thân ả lạnh băng, toàn thân ả không ngừng run rẩy. Không! Ả không muốn làm Hoa nô! Đi cầu bệ hạ thôi! Bệ hạ nhất định có cách giải quyết! Ả như kẻ đang chết chìm vớ được cọng rơm cứu mạng. Ả điên cuồng chạy ra cửa, lao lên bầu trời ban trưa nắng chói rực rỡ, chạy tới cánh cửa giao giới giữa ánh sáng và bóng tối thì lảo đảo dừng lại. Thân hình lảo đảo muốn ngã, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt chỉ toàn là sợ hãi. Ả giật mạnh áo. Trên bộ ngực trắng muốt mịn màng, một đóa Huyết Mai Hoa đỏ thẫm kiều diễm hiện ra. Trong tĩnh thất tối tăm, một đóa hoa mai bạc lặng lẽ hiện ra trên cánh tay trái của Ngải Huy.