Lý Diên Khánh quay đầu nói với hai người:
- Các ngươi bắt đầu trước đi! Ta đi một chút sẽ trở lại.
Lý Diên Khánh đi tới tiền viện, thấy một nam tử mặc áo đuôi ngắn màu đen ngồi trong đại đường. Lý Diên Khánh vừa nhìn liền nhận ra gã, chính là tùy tùng bôi thuốc cho mình lúc đầu.
Lý Diên Khánh vội vàng tiến lên thi lễ:
- Sao đại thúc lại tới đây!
Nam tử này là tùy tùng của Tri Châu Lý Quỳ, gã thấy Lý Diên Khánh biết lễ, liền đáp lễ cười nói:
- Thương thế của Lý thiếu lang không sao chứ!
- May mắn có thuốc của đại thúc, đã không có gì đáng ngại.
Nam tử gật đầu:
- Đại quan nhân nhà ta mời thiếu lang đi một chuyến, không biết thiếu lang có rảnh rỗi?
- Không có vấn đề! Hiện giờ liền đi sao?
- Xe ngựa đã chờ bên ngoài.
Lý Diên Khánh quay đầu để tiểu nhị truyền lời nhắn cho sư phụ và đồng bạn, lúc này mới lên xe ngựa. Xe ngựa chậm rãi rời khỏi khách sạn, chạy tới thành nam huyện thành Thang Âm.
Hai ngày này Lý Quỳ ở nhà trong nhà một quan lại lui sĩ, lão chủ nhân họ Chu, từng nhận chức Lang Trung Lễ Bộ, hiện giờ đã cáo lão hồi hương, tòa nhà của lão cũng là số một số hai huyện Thang Âm.
Xế chiều nay Lý Quỳ rảnh rỗi không có việc, liền đánh cờ tiêu khiển cùng chủ nhân ở thư phòng.
Lúc này, tùy tùng bẩm báo ở cửa ra vào:
- Khởi bẩm đại quan nhân, Lý thiếu lang tới rồi.
Lý Quỳ đặt cờ xuống cười nói:
- Hội Đồng Tử lần này nhìn thấy một tiểu thần đồng, ta hơi hứng thú với hắn, nha nội cùng gặp gỡ đi!
Chủ nhân biết đây là lời khách khí, liền lấy cớ còn có việc, đứng dậy cáo từ.
Một lát, Lý Diên Khánh được đưa tới thư phòng, hắn tiến tới khom người thi lễ:
- Diên Khánh tham kiến đại quan nhân!
Lý Quỳ khoát tay cười nói:
- Tùy tiện một chút, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.
Lúc này vú nuôi bưng hai bát trà cùng mấy món điểm tâm lên. Lý Diên Khánh nhìn chung quanh một vòng, không thấy tiểu nương tử Cửu Chân.
Lý Quỳ hiểu ý, vuốt râu khẽ cười nói:
- Không biết tiểu nữ lấy được một bản tiểu thuyết yêu ma quỷ quái từ nơi nào, hai ngày này đọc say mê, đây đã là lần thứ hai, bảo nàng ăn cơm cũng không để ý, đoán chừng lúc này còn trốn trong phòng đọc sách!
Lý Diên Khánh áy náy nói:
- Đó là bằng hữu của ta tặng nàng, ngày đó đại quan nhân cũng gặp rồi, thực sự xin lỗi.
- Việc này không sao, thích xem sách là truyện tốt, lại nói bên ngoài đều là tuyết đọng băng tàn, ta còn sợ nàng ra ngoài chơi sẽ bị cảm lạnh, ở trong phòng cũng hợp ý ta.
Lý Diên Khánh cười cười, mặc dù vị Lý quan nhân này quyền cao chức trọng, nhưng giọng điệu của y ôn hòa, thái độ thân mật, khiến Lý Diên Khánh không cảm thấy áp lực quan uy, chỉ cảm thấy đang tán gẫu cùng một trưởng giả khoan hậu.
Lý Quỳ trầm ngâm một chút liền hỏi:
- Thiếu lang mới sáu tuổi, đã hiểu biết lễ nghĩa, thông kim bác cổ, có thể nói là thiếu niên lão thành, ta đây nghĩ cũng là vì thiếu lang gia học thâm hậu, không biết lệnh tôn là người phương nào?
Đây mới là điểm Lý Quỳ cảm thấy hứng thú đối với Lý Diên Khánh, rốt cuộc là phụ thân như thế nào mới có thể dạy ra một thiếu niên thiên tài như thế này. Đương nhiên thiên phú là chắc chắn, nhưng gia học cũng quan trọng. Con gái nhỏ của y đúng là ví dụ tốt nhất, mới bốn tuổi đã biết làm thơ.
Lý Diên Khánh do dự một chút, liền nói:
- Gia phụ tục danh Đại Khí.
- Lý Đại Khí!
Lý Quỳ cảm thấy dường như đã nghe qua cái tên này ở nơi nào. Y đến Tương Châu nhậm chức mới hai năm, cũng không rõ ràng bản án khoa cử Từ Châu năm đó, chỉ ngẫu nhiên đọc qua một số hồ sơ.
Lý Diên Khánh biết có một số việc không cách nào né tránh, chỉ cần Lý Quỳ tiếp xúc với quan viên địa phương, y sẽ biết chuyện của phụ thân lúc trước, so với việc để y biết được từ miệng người khác, còn không bằng tự mình nói ra càng có lợi hơn.
Lý Diên Khánh liền lấy hết dũng khí hỏi:
- Đại quan nhân nghe qua án khoa cử Từ Châu năm năm trước không?
Lý Quỳ suy nghĩ một chút, rốt cuộc liền nhớ ra. Y từng thấy qua trong án cũ, một cử nhân huyện Thang Âm đi thi thay người khác tại Từ Châu bị bắt, bị tước đoạt công danh và ghi lại trong danh sách, dường như chính là Lý Đại Khí.
- Ồ! Hóa ra phụ thân ngươi là...
Lý Quỳ hơi xấu hổ, không biết nên nói tiếp thế nào.
Ánh mắt Lý Diên Khánh lại lấp lánh chăm chú nhìn Lý Quỳ nói:
- Ta biết thanh danh phụ thân không tốt, chuyện còn ở đó, không thể phủ nhận. Nhưng ta muốn hỏi đại quan nhân một vấn đề, nông phu sẽ lấy lương thực mà mình khổ sở gieo trồng đi cho lợn ăn sao?
Lý Quỳ nhất thời nghe không hiểu ý của Lý Diên Khánh, liền cười nói:
- Nói kỹ càng một chút, ta không hiểu.
- Rất đơn giản, gia phụ rất rõ ràng hậu quả bị phát hiện khi đi thi hộ người khác, mà làm chuyện này hắn cũng không có một văn tiền thu nhập, càng không có chỗ tốt nào, vậy tại sao hắn phải lấy công danh tiền đồ của mình để mạo hiểm? Đại quan nhân nghĩ tới đạo lý này không?
Bây giờ Lý Quỳ mới hiểu được ví von của Lý Diên Khánh vừa rồi, đúng là không người nào cam lòng lấy lương thực đút cho heo ăn, bình thường là dùng bã rượu và cỏ heo, đồng dạng, cũng sẽ không người nào cầm công danh cử nhân đi làm áo cưới cho người khác.
- Vậy thì vì cái gì?
Lý Quỳ cũng hơi tò mò.
- Bởi vì người gia phụ đi thi thay, chính là cháu trai của Mã Huyện Thừa, dưới uy hiếp của quyền thế, gia phụ trời sinh tính tình nhu nhược, không dám không đi. Sau khi xảy ra chuyện, cá nhân gia phụ bị hủy rồi, mẫu thân vì vậy ốm chết, nhưng Mã Huyện Thừa lại không có chuyện gì, điều này đối với gia phụ là bất công!
Lý Quỳ rốt cuộc nghĩ tới, là cháu trai của Mã Huyện Thừa, y gật đầu nói:
- Ta có thể hiểu được tâm tình của ngươi, thế nhưng rất nhiều chuyện trên thế gian này đều vô duyên với công bằng, làm người bình thường, chỉ có thể cẩn thận hơn, tuyệt đối không nên làm chuyện mình không đảm đương nổi.
Lý Quỳ nói bóng gió đúng là, mặc dù không công bằng, nhưng phụ thân ngươi vẫn là đi thi hộ, bản thân đã có sai lầm, lại là người bình thường, làm sao có thể miễn trách chứ?
Lúc này, Lý Diên Khánh quỳ xuống, rưng rưng nói:
- Cũng không phải học sinh muốn thoát tội cho phụ thân, chỉ là khẩn cầu đại quan nhân xem gia phụ bị ép đi thi thay, xem gia phụ vì vậy mà nhà tan vợ mất thất vọng nhiều năm, mà thay hắn loại bỏ ghi chép! Ân của đại quan nhân, học sinh chắc chắn khắc trong tâm khảm.
Lý Đại Khí thi hộ chủ yếu xử phạt hai điểm, một là bỏ đi công danh cử nhân, một là ghi lại danh sách, muôn đời không được tham gia khoa cử.
Với Lý Đại Khí mà nói, một khi ghi lại danh sách, coi như cho dù tương lai gã thi tốt, cũng không có quan chủ khảo nào sẽ để gã trúng tuyển.
Không chỉ như thế, chính thức ghi lại trong danh sách cũng có ảnh hưởng rất lớn đối với Lý Diên Khánh, giống như phụ thân có ghi chép phạm tội, coi như hắn tương lai thi đỗ Trạng Nguyên, một khi giám khảo tra hồ sơ ghi chép của phụ thân hắn, Lý Diên Khánh chớ nói Trạng Nguyên tiến sĩ, coi như trúng cử thi Châu phổ thông cũng không có hi vọng.