Chương 45: Nhân Sâm Cùng Du Vật 3

Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Hương Tô Lật 23-11-2023 17:28:29

Hắn tò mò vuốt ve quần áo trên người, thầm nghĩ loại trang phục này không chỉ tiện lợi mà còn rất mềm mại, quả nhiên là đồ tốt. Sau khi ăn mặc chỉnh tề Nguyên Tuấn mới ra ngoài. Vu Thanh Hàn dứt khoát nói với hắn: "Một chút nữa tôi sẽ mang cơm cho cậu." Nguyên Tuấn: "Ăn hay không cũng không sao cả, nhưng nhất định phải xem ti vi." Vu Thanh Hàn hơi hơi híp mắt, Nguyên Tuấn lập tức vâng lời: "Đương nhiên là tôi nghe lời thần y." Vu Thanh Hàn gật đầu: "Không lẽ muốn tốt cho cậu lại khó đến vậy?" Vu Thanh Hàn đi ra ngoài thì trông thấy mái tóc của Chân Minh Châu đã khô, xõa tung như một chú cún lông xù. Anh không nhịn được liền vươn tay cuốn nhẹ một cái rồi lập tức buông ra. Chân Minh Châu nhìn Vu Thanh Hàn, không hiểu người này đang làm gì, cất giọng hỏi: "Tôi cảm thấy anh không có ý mạo phạm, vì thế tôi có thể hiểu là anh đang hâm mộ tôi không?" Vu Thanh Hàn nhướng mày: "Tôi không thể hâm mộ sao?" Chân Minh Châu quét mắt về phía mái tóc của anh, nói: "Anh không bị trọc hay hói đầu, tóc anh rất nhiều mà." Vu Thanh Hàn: "Vì thế tôi mới kinh ngạc khi thấy có người tóc còn nhiều hơn tôi." Chân Minh Châu cạn lời. Vu Thanh Hàn mỉm cười: "Đi thôi, tôi giúp cô kiểm tra một chút." Chân Minh Châu đồng ý, sau đó lẩm bẩm "Hiện tại, tôi đi khám bác sĩ còn nhiều hơn so với ba tôi." Vu Thanh Hàn: "Tôi chỉ lấy máu làm xét nghiệm các chỉ tiêu sức khỏe của cô. Đúng rồi tôi có thể ở lại ăn cơm không? Chân Minh Châu nhìn anh sâu kín: "Anh hơi quá rồi đó." Vu Thanh Hàn trả lời một cách chính đáng: "Kỳ thật tôi chỉ muốn giúp cô thử xem hương xuân có độc hay không. Buổi trưa làm món trứng gà xào hương xuân đi, món này ăn rất ngon." Chân Minh Châu tức đến bật cười, lẩm bẩm: "Tôi thấy anh là nhìn trúng hương xuân của tôi, nhưng tôi nói cho anh biết hương xuân này đã có chủ, anh đừng đánh chủ ý lên món này. Nếu là nhân sâm thì được, còn hương xuân thì không thể." Vu Thanh Hàn cảm thấy bất ngờ, hiếm khi anh không biết nói gì. Lần đầu tiên anh nghe thấy có người nói hương xuân còn quan trọng hơn nhân sâm. Đôi mắt Vu Thanh Hàn hơi loé lên: "Cô không cần nhân sâm?" Chân Minh Châu rất sảng khoái đáp lời: "Đồ vật đáng giá như nhân sâm tự nhiên là tôi sẽ nộp lên tổ chức." Tuy rằng cô không có tiền nhưng cũng không phải là người tham lam. Khoé miệng cô cong cong: "Con người tôi chính là như vậy, vừa hào phóng lại vừa đáng yêu." "Vậy hương xuân của cô có thể cho tôi..." "Anh nằm mơ, đừng có mơ tưởng! Tôi sẽ không cho anh đâu." Vu Thanh Hàn nhướng mày ngân một tiếng "Hào phóng..." thật dài. Chân Minh Châu đỏ mặt, lớn tiếng nói: "Anh còn muốn ở chỗ này ăn cơm trưa?" Vu Thanh Hàn mỉm cười: "Còn biết đe dọa người khác." Chân Minh Châu: "Nhưng mà hương xuân là không được." Cô cảm thấy Vu Thanh Hàn chính là bới lông tìm vết. Vu Thanh Hàn thấy chân mày Chân Minh Châu nhướng lên cao, gương mặt đỏ bừng, liền nhịn không được nhẹ giọng cười nói: "Tôi dại miệng, là tôi không tốt, vậy tôi mời cô ăn cơm có được không?" Chân Minh Châu vạch trần hắn: "Anh còn đang muốn cọ cơm ở nhà tôi đấy." Vu Thanh Hàn: "Tôi ăn cơm ở nhà cô nhưng tôi có thể nấu ăn. Tôi cũng có món sở trường." Chân Minh Châu ngạc nhiên: "Cái gì?" "Gà nướng, tôi sẽ nướng gà, sau khi chín thì xé thịt gà ra, ăn không những ngon mà cũng rất tiện lợi." Hai mắt Chân Minh Châu sáng lấp lánh: "Wow, giáo sư Vu thật là lợi hại nha." Vu Thanh Hàn lại tiếp tục kiêu ngạo: "Tôi cũng có thể nấu món khác, cũng rất đặc sắc." Chân Minh Châu: "Ví dụ như là món gì? Anh nói ra thử xem." Vu Thanh Hàn: "Món cá hầm ớt, cá được thái thành những lát mỏng như cánh ve, một con cá nhỏ tôi cũng có thể thái ra thành 108 miếng." Chân Minh Châu khoa trương "wow" lên vài tiếng. Vu Thanh Hàn thấy dáng vẻ khoa trương của cô liền duỗi tay điểm vào trán cô một cái: "Cô thật biết giả mù sa mưa, có thể chân thành hơn một chút được không?" Chân Minh Châu hợp tình hợp lý nói: "Tôi tên Chân Minh Châu, là họ Chân, sao có thể không chân thành được chứ? Hơn nữa, anh nói xem tôi nơi nào không thành khẩn? Rõ ràng là rất thành khẩn, rất chân thành nha." Vu Thanh Hàn: "Nếu cô cảm thấy tôi lợi hại thì khích lệ thành tâm một chút." Chân Minh Châu cảm khái trong lòng, thời buổi này chỉ khích lệ ngoài mặt là không được, còn phải thành tâm. Vì thế cô nghiêm túc học hỏi: "Vậy thành tâm là phải như thế nào?" Vu Thanh Hàn ho khan một tiếng liền nói: "Vậy tôi hướng dẫn cô một chút." Chân Minh Châu chớp đôi mắt to ngập nước, kèm theo đó là dáng vẻ rất muốn biết. Vu Thanh Hàn chắp tay, dáng vẻ sùng bái, ánh mắt lấp lánh nhìn Chân Minh Châu: "Wow wow, giáo sư thật là lợi hại, lợi hại nhất, không ai có thể so với anh. Kỹ thuật cắt rau của có có thể nói là kiệt tác tinh mỹ nhất thế gian." Chân Minh Châu yên lặng, nén lại cảm giác thèm ăn, dùng tay che kín miệng, dáng vẻ như muốn nôn mửa. Dạ dày của cô đang có cảm giác sóng biển cuồn cuộn, như Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung. Cô cảm thấy vô cùng buồn bực, vị giáo sư này của bọn họ luôn gắn liền với hình tượng ngọc thụ lâm phong lại có thể làm ra những hành động như vậy. Đừng hỏi cảm giác của cô bây giờ! Đó chính là buồn nôn. Chân Minh Châu yên lặng xoay người, vèo một phát chạy ra ngoài sân. Vu Thanh Hàn lên tiếng gọi cô: "Chân Minh Châu..." Minh Châu thét lên: "Anh cách xa tôi một chút, ngoài 10 mét." Cô không thể đùa được với tên đáng ghét này.