Sau Khi Bị Đụng Hỏng Đầu, Ta Được Hắc Liên Hoa Nhặt Về
Quân Tử Sinh22-11-2024 08:46:07
Trăng lên giữa trời, vạn nhà đèn đuốc.
Hạ Tuế An nằm trên giường từ từ mở mắt, còn hơi mơ hồ, mất một lúc mới định thần lại, ánh mắt đảo quanh một vòng mới nhớ ra đây không phải phòng của mình, mình vẫn đang ở trong phòng Kỳ Bất Nghiễn.
Nàng nhớ lại, chỉ cần động đậy một chút là sẽ tác động đến vết thương ở bụng, đau đến mức phải dừng lại.
Chờ cơn đau dịu đi rồi mới xuống giường.
Trong phòng thắp ba ngọn nến, ánh sáng chói lóa, cửa sổ mở rộng, có thể nhìn thấy bên ngoài là những vì sao lấp lánh.
Bọn họ trở về từ sáng sớm, bây giờ đã là buổi tối, vậy nghĩa là nàng đã ngủ một ngày.
Hạ Tuế An thấy Kỳ Bất Nghiễn không có trong phòng, liền nhẹ nhàng cởi áo ngoài và kéo váy áo xuống, nhìn thoáng qua vết thương rõ ràng đã được băng bó ở bụng mình, lớp băng gạc còn rỉ ra một ít máu.
Ngồi im cũng cảm thấy đau âm ỉ.
Cảm giác như con dao găm cứa vào bụng, rồi có ngón tay chọc vào, tìm kiếm, đào con Âm Thi Cổ cứ như vừa xảy ra.
Không muốn nhớ lại chuyện đào Âm Thi Cổ nữa, Hạ Tuế An vỗ đầu mình, buộc lại váy áo, đi giày vào rồi rời khỏi giường, định ra ngoài tìm Kỳ Bất Nghiễn hoặc về phòng mình nghỉ ngơi.
Nhưng vào lúc này, tiếng la hét liên hồi từ cửa sổ đối diện với phố dài truyền vào.
Hạ Tuế An bước đến cửa phòng rồi quay ngoắt lại, nhanh chóng đi đến cửa sổ nhìn xuống.
Phố xá hỗn loạn.
Một khắc trước.
Thẩm Kiến Hạc ở sát vách Hạ Tuế An tắm rửa một phen, muốn xuống lầu hỏi thăm tin tức. Trên giang hồ, người đến kẻ đi, nghe ngóng tin tức có ba nơi tốt nhất, thứ nhất là tửu lâu, thứ hai là khách điếm, thứ ba là thanh lâu.
Vì đã ở khách điếm nên ắt hẳn sẽ chọn hỏi thăm người trong khách điếm trước.
Vừa đến Phong Linh trấn, sự kích động sắp tìm thấy mộ Yến Vương đã che mắt Thẩm Kiến Hạc, vui mừng khôn xiết, không như trước kia hành động cùng sư phụ, trước tiên sẽ dò la rồi mấy ngày sau mới xuống mộ.
Người ta vẫn thường nói, lưu được núi xanh chẳng sợ thiếu củi đốt, hôm nay gã có thể sống rời khỏi mộ Yến Vương, vậy thì thời gian tới phải thu liễm một chút, hỏi thăm những người ở Phong Linh trấn tin tức liên quan.
Việc này không thể chậm trễ, Thẩm Kiến Hạc lập tức xuống tầng một khách điếm, túm lấy một tiểu nhị hỏi thăm.
Tiểu nhị biết rất ít.
Hỏi đến ba lần không biết lần nào.
Cả đêm lắc đầu không dưới mười lần.
Hắn ta nhớ kỹ lời dặn dò của chưởng quỹ, không có việc gì thì ít tiếp xúc với người như Thẩm Kiến Hạc, thấy có khách mới tiến vào liền tìm cớ ra đón.
Thẩm Kiến Hạc bưng một đĩa hạt dưa gặm, dường như không cảm nhận được tiểu nhị cố ý tránh xa, nửa người trên dựa vào bàn ghế như không có xương, bắt chéo chân, ánh mắt liếc về phía những người qua lại trong khách điếm.
Chưởng quỹ an phận thủ thường ngồi tính sổ sách.
Cho đến khi một đĩa hạt dưa được đẩy đến bên tay chưởng quỹ, tay đang gảy bàn tính của ông ta dừng lại, tính sai rồi, đành phải tính lại từ đầu. Thẩm Kiến Hạc đưa tay ấn lên bàn tính, cười híp mắt nói: "Chưởng quỹ."
Đưa tay không đánh người tươi cười, huống hồ Thẩm Kiến Hạc vẫn là khách trọ của khách điếm, chưởng quỹ tỏ ra nhiệt tình cười: "Công tử cần gì?"
Gã vẫn cười: "Không cần gì, chỉ là muốn tìm chưởng quỹ ngài tâm sự thôi."
Chưởng quỹ trông rất bận rộn.
Thẩm Kiến Hạc hoàn toàn không có cảm giác chột dạ vì quấy rầy người khác làm việc, thấy chưởng quầy xoay người chuyển vò rượu, gã nhanh nhẹn đỡ lấy, giả vờ rất tốt bụng: "Tuổi tác của ngài đã cao như vậy rồi, việc nặng như thế để ta giúp ngài."
Chưởng quỹ muốn nhân cơ hội bê rượu rời khỏi quầy nhưng lại không thể để lộ ra, đành cố nghĩ: "Ngài là khách, sao có thể để ngài giúp việc được, vẫn là để ta..."
Thẩm Kiến Hạc: "Không sao."
Chưởng quỹ đành để hắn bê rượu vào hầm rượu.
Bỏ qua việc Thẩm Kiến Hạc làm nghề mờ ám không nói, chưởng quỹ nói thật, ngày thường ông rất thích những người trẻ tuổi vừa nghĩa hiệp lại vừa giỏi ăn nói như thế này.
Đáng tiếc.
Dung mạo đoan chính, khí chất cũng tốt, sao lại nghĩ không thông mà đi trộm mộ nhỉ.
Chưởng quỹ cũng đã mở khách điếm mấy chục năm rồi, nửa người sắp chôn xuống đất, đã gặp đủ loại người, chỉ cần nhìn trang phục của Thẩm Kiến Hạc là đoán được gã làm nghề trộm mộ, đối với dân chúng thì đây là nghề tổn thọ.
Thẩm Kiến Hạc sắp xếp vò rượu theo lời chưởng quỹ, kéo ông đến hầm rượu tìm một chỗ ngồi xuống, dường như muốn tâm sự lâu dài.