"Vậy sao lại mua loại nằm ngang này, chưa thấy nhà ai dùng loại này bao giờ." Bà nội Từ vô cùng khó hiểu.
"Loại này là đồ cũ, rẻ ạ."
Vừa nghe đến hai chữ "rẻ tiền", bà nội Từ liền không còn xoắn xuýt đến việc tủ đông nằm ngang hay đứng thẳng nữa, bà nhìn tủ đông từ trái sang phải, càng nhìn càng vừa lòng.
Nhưng khi nhìn thấy dây điện của tủ đông, bà liền nhíu mày. Tủ đông lớn như vậy, một ngày tiêu tốn bao nhiêu tiền điện chứ!
Buổi tối, Từ An kiểm kê thu nhập trong ngày như thường lệ.
Từ Khang và Từ Nhạc đang chơi đùa bên cạnh, bàn tay nhỏ bé của Từ Nhạc vô tình hất văng cuốn sổ ghi chép trên tay Từ An, một tờ giấy được gấp gọn gàng bên trong rơi xuống đất.
Sau khi dạy dỗ hai đứa nhỏ xong, Từ An mới nhặt cuốn sổ và tờ giấy rơi dưới đất lên.
Đây là cái gì?
Từ An mở tờ giấy được gấp gọn gàng ra, liếc nhìn thông tin bên trên, lúc này mới chợt nhớ ra.
Anh nhớ rồi, đây chẳng phải là tờ phiếu kết quả kiểm tra mà dượng út vứt vào thùng rác ở trạm xe buýt sao?
Lúc về anh thuận tay nhét vào cuốn sổ, quên khuấy mất chuyện này rồi.
Cũng chẳng có tác dụng gì, vứt đi thôi.
Từ An vừa định vứt tờ giấy vào thùng rác thì ánh mắt bất chợt rơi vào góc bị xé rách.
Tên đã bị xé mất, nhưng địa chỉ trên phiếu kết quả kiểm tra vẫn còn.
"Phòng 803, tòa nhà số 3, khu Minh Nguyệt, quận Vọng Thành, thành phố Hải Thị".
Đây là... địa chỉ nhà của cô!
Nhà cô chỉ có mỗi dượng út là đàn ông, vậy nên tờ phiếu kết quả kiểm tra này chắc chắn là của dượng út!
Đầu dượng út sắp mọc cỏ xanh rồi.
*****
Ngày hôm sau, số lượng hộp cơm chuẩn bị vẫn là sáu mươi phần, nhưng lần này được phân bổ là hai mươi phần cho công trường Tử Kinh và bốn mươi phần cho công trường Thư viện Hải Thị.
Lần này, Từ An đã gặp lại người quen, chính là người đàn ông chất phác mà anh đã gặp khi đi khảo sát tình hình công trường trước đó, người đang ngồi xổm ở cửa ăn hộp cơm đùi gà.
Từ An nhận ra anh ta, người đàn ông chất phác này rõ ràng cũng nhớ đến Từ An, liền đi thẳng về phía anh.
"Tôi đã biết cậu nhóc này hỏi nhiều như vậy chắc chắn là không muốn đến công trường làm thuê, người làm thuê nào lại không hỏi lương mà cứ xoay quanh chuyện ăn uống chứ." Người đàn ông vừa nhìn hộp cơm trên quầy của Từ An vừa nói đùa.
"Ha ha." Từ An cười ngượng cho qua chuyện, mở một hộp cơm ra hỏi: "Tám tệ một phần, ba món mặn một món canh, anh lấy một phần không? Còn rẻ hơn cả hộp cơm đùi gà mà anh ăn hôm trước nữa."
"Được, cho tôi một phần, tôi xem thử tay nghề của cậu thế nào."
Mấy người công nhân đi sau người đàn ông thấy anh ta mua hộp cơm thì cũng lần lượt tiến lên chọn hộp cơm rồi thanh toán.
Vừa mới mở hàng đã bán được bốn phần, khởi đầu thuận lợi, đúng là điềm báo tốt.
Từ một căn nhà hơi cũ kỹ đối diện công trường, một chàng trai cao ráo bước ra. Anh ta mặc áo phông trắng đơn giản, quần jean xanh nhạt, tóc ngắn gọn gàng, nhìn là biết là nhân viên văn phòng.
Chàng trai này tên là Đinh Nam, là sinh viên mới tốt nghiệp năm nay, sau khi tốt nghiệp đã tìm được một công việc hành chính ở thành phố Hải Thị, trở thành một nhân viên văn phòng làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều.
Anh ta nhanh chóng thích nghi với nhịp độ công việc văn phòng, nhưng cũng có một điều mà anh ta không thể thích nghi được, đó chính là chuyện ăn uống.
Thời còn đi học, anh ta chủ yếu ăn uống ở căng tin trường, ba bốn tệ là đã no bụng. Giá cả rẻ như vậy khiến anh ta ngỡ rằng giá cả bên ngoài cao nhất cũng chỉ sáu bảy tệ.
Nhưng sau khi đi làm chính thức, Đinh Nam mới phát hiện ra giá cả đồ ăn bên ngoài không chỉ có sáu bảy tệ, mà cơ bản đều từ mười tệ trở lên, muốn ăn ngon một chút thì phải mười hai tệ.
Đắt đỏ thì cũng đành chịu, dù sao thì người ta sống cũng không thể nhịn đói được, đằng này đồ ăn còn dở tệ!
Ví dụ như hôm nay, công việc của anh ta được cấp trên khen ngợi, trong lòng vui vẻ, muốn ăn một bữa ngon để tự thưởng cho bản thân đã làm việc chăm chỉ.
Sau một hồi lựa chọn, anh ta chọn một cửa hàng được trang trí theo phong cách rất Tây, nhìn sạch sẽ gọn gàng, ông chủ cũng ăn mặc lịch sự, trông rất có phong thái của một đầu bếp. Anh ta bước vào, gọi một phần cơm thịt heo chiên xù cao cấp giá mười hai tệ.
Phần cơm thịt heo chiên xù cao cấp được bê lên cũng không phụ lòng mong đợi của Đinh Nam.
Miếng thịt heo chiên xù vàng rượm được cắt thành từng miếng nhỏ đều nhau, xếp lên trên bát cơm trắng tinh, nước sốt tiêu đen đậm đà mang đến cho miếng thịt heo một hương vị hoàn toàn mới; trứng ốp la cũng được chiên vừa tới, dùng nĩa chọc vào là thấy rung rinh; hai cọng cải thìa xanh mướt điểm xuyết cho món ăn thêm phần bắt mắt.
Mọi thứ đều hoàn hảo.
Đinh Nam vui vẻ xiên một miếng thịt heo cho vào miệng, nheo mắt định thưởng thức hương vị thơm ngon.
"Rắc... ưm!"
Gân xanh trên tay anh ta nổi lên, răng như muốn long ra, miếng thịt heo kẹt giữa hai hàm răng vẫn không hề nhúc nhích.