Hội trường rơi vào yên tĩnh quái dị.
Mọi người đã bớt khiếp sợ, nhưng không ai mở miệng nói chuyện, họ vẫn còn đang trong quá trình tiêu hóa tin tức do cảnh tượng trước mặt mang tới.
Cộng với hai quả đã bán cho Hỏa Sơn Tôn Giả, thì tổng cộng có tất cả mười hai quả trứng dung nham, quả thực là làm chấn động lòng người. Nếu tính với giá nãy giờ, một thăng 5 vạn hạt Tinh Nguyên đậu, mười hai thăng tuyết dung nham, chính là sáu mươi vạn hạt Tinh Nguyên đậu.
Kiều Mỹ Kỳ vốn đã quen nhìn thấy chuyện lớn, tiêu số tiền lớn, mà bây giờ trong lòng cũng không bình tĩnh nổi.
Đây quả thực là một con số trên trời.
Và, cái ý nghĩa ẩn chứa đằng sau con số đó mới càng thêm ý vị.
Không còn ai nghi ngờ việc Ngải Huy nắm được phương pháp luyện chế tuyết dung nham trong tay, nếu không hắn làm sao có nhiều tuyết dung nham đến thế.
Một loại Giáp đẳng hỏa dịch có thể luyện chế trên quy mô lớn!
Ai nấy hít thở nặng nề, ngay cả Cung Dao Dao vẫn luôn cứng đầu cũng phải trợn mắt. Cô biết điều này ý nghĩa là gì, nó chính là một cái cây sinh tiền.
Có ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ, có ánh mắt tham lam, có ánh mắt suy tư, có ánh mắt đồng tình, nhưng tất cả mọi người đều yên lặng.
Hỏa diễm trong suốt như tỏa ra một sức mạnh không tên, niêm phong hết miệng của họ.
Ngải Huy cười cười. Hắn cầm ly lên, ly rượu đã rỗng không. Hắn chả muốn rót rượu, nên thò tay qua cầm lấy ly rượu trước giờ vẫn còn nguyên chưa hề động đến của Thiết Nữu, uống một hơi cạn sạch.
Rượu vào họng, ngực nóng rực.
Đôi mắt lạnh băng, hắn tung người, đi ra sân.
Mọi người nhìn theo hắn.
Hắn quét mắt một vòng, ánh mắt sắc bén như lợi kiếm ra khỏi vỏ, tỏa hàn quang lạnh lẽo. Ánh mắt như muốn xuyên thủng cơ thể người ta, khiến mọi người đều nín thở, tập trung tinh thần, theo bản năng lảng tránh ánh mắt của hắn.
Ngải Huy cất cao giọng: "Trước tại hạ vốn định bán tuyết dung nham theo cách đấu giá, song không ngờ thành chủ đại nhân thịnh tình, được ngài khoản đãi, trong lòng vô cùng cảm kích. Hôm nay khách và chủ đều vui vẻ. Bây giờ là ngày tháng tốt, vậy không cần chờ bán đấu giá nữa. Giá cả, hãy cứ theo giá ban nãy mà tính. Có thể dùng Tinh Nguyên đậu, hoặc là dùng vật liệu, hàng hóa để thay thế."
Bên dưới lập tức trở nên rối loạn.
5 vạn hạt Tinh Nguyên đậu mua một thăng Giáp đẳng hỏa dịch, giá như vậy thực là mê người. Nếu mang đi bán đấu giá, ít nhất giá sẽ tăng lên gấp đôi, Ngải Huy sẽ tăng thêm lợi nhuận.
Giáp đẳng hỏa dịch là thương phẩm luôn thiếu thốn, trong thời gian dài, không cần phải lo không có nguồn tiêu thụ. Có mấy người ở đây trong lòng đã tìm luôn được người mua thích hợp. Nếu mang tới bán ở Thiên Tâm thành hoặc Tân Quang Thành, lợi nhuận không chừng có thể tăng lên gấp mười lần.
Họ vừa nhanh chóng tính toán, vừa chờ đợi.
Ngải Huy rất bình tĩnh, hắn đổi ý, không bán đấu giá nữa, vì hắn biết tình cảnh hiện giờ của mình.
Tuyết dung nham có thể bán ra với giá cao hơn, nhưng Tùng Gian Cốc có thể sản xuất ra được rất nhiều. So với tăng giá, tìm được nguồn tiêu thụ thực nhanh, thu Tinh Nguyên đậu về với tốc độ nhanh nhất để mua vật tư mang về mới là cần thiết.
Họ đang gấp rút cần tăng nhanh thực lực của mình.
Ngải Huy nhìn thấy trong mắt những người xung quanh sự tham lam và khát vọng, đây là một cái cây sinh tiền. Nó có sức mê hoặc đến chết người đối với bất kì ai. Chỉ cần có được phương pháp luyện chế tuyết dung nham, là có thể tăng nhanh thực lực của mình.
Không cần nghĩ cũng biết tin tức đã lan ra ngoài, nhất định sẽ có người dò tìm chỗ họ xây thành, và phương pháp luyện chế tuyết dung nham.
Bọn chúng sẽ tìm đủ mọi cách, không chừa thủ đoạn nào.
Cái cây sinh tiền này, ngay cả đại sư cũng phải mơ ước.
Nhưng đám Ngải Huy đang phải chạy đua với thời gian. Họ phải có đủ lực tự bảo vệ mình trước khi người ta tìm ra Tùng Gian Cốc, mới bảo vệ được cái cây sinh tiền này.
Thế nên mọi việc phải nhanh!
Bán nhanh, mua nhanh, về nhanh.
Ngải Huy rất tỉnh táo, lưng áo hắn ướt đẫm mồ hôi. Hắn cảm thấy vui mừng, may mà bây giờ hai đại sư của Thanh Thủy Thành đều vắng mặt, may mà người họ gặp là Hỏa Sơn Tôn Giả, bằng không bọn họ đã gặp phải phiền toái lớn.
Nếu Kiều Mỹ Kỳ lòng sinh ác ý, hoàn toàn có thể nhờ hai vị đại sư, tóm họ lại.
Rút củi dưới đáy nồi luôn là cách tốt nhất.
Ngoài mặt Ngải Huy rất bình tĩnh, hắn nhất định phải bình tĩnh, để người ta nghĩ hắn có chỗ dựa lưng, không dám thăm dò hắn.
"Đồ tốt thế này, là đồ hiếm có."
Kiều Mỹ Kỳ phá vỡ sự yên tĩnh, mỉm cười đứng dậy: "Nếu mọi người đều không lên tiếng, vậy đừng trách ta tham lam. Còn lại mười quả, ta mua năm quả. Còn vật liệu Ngải Huy tiên sinh cần, chúng ta sẽ mua giúp. Để Lôi Đình Kiếm Huy đến chỗ chúng ta tay không mà về chính là nỗi nhục nhã của Thanh Thủy Thành."
Ngải Huy không thể không thừa nhận, Kiều Mỹ Kỳ là một người rất lợi hại.
Người này lúc nào cũng có thể làm thay đổi cục diện ngay vào lúc quyết định mà không hề biến sắc, làm việc lại nhanh nhẹn dứt khoát, lòng dạ tâm cơ không phải loại tầm thường.
Mọi người nghe thế, lao nhao lên tiếng tán đồng.
"Đúng vậy, Thanh Thủy Thành chúng ta nổi danh thương thành, tới Thanh Thủy Thành mà không mua được đồ, thì chính là lỗi của chúng ta. Tệ thương hội xin mua một phần, Ngải Huy tiên sinh cần vật liệu gì, chúng ta sẽ hết sức gom đủ."
"Ta cũng mua một phần! Danh sách mua hàng của Ngải Huy tiên sinh tại hạ đã xem rồi, không thành vấn đề!"
"Ta mua một phần! Tệ thương hội sẽ dùng toàn lực!". . .
Chỉ trong nháy mắt, số lượng tuyết dung nham còn lại, đều được tiêu thụ hết sạch.
Ngải Huy không thể không cảm ơn Kiều Mỹ Kỳ: "Thành chủ đại nhân giúp đỡ, chúng ta khắc trong tâm khảm, sau này, Thanh Thủy Thành chính là bằng hữu của chúng ta."
Nhân tình này hắn phải nhận.
Nếu không có Kiều Mỹ Kỳ lên tiếng, những thương hội này sẽ không tận tâm tận lực như thế. Quả không hổ là ông chủ của Thanh Thủy Thành, sức ảnh hưởng không ai so sánh được.
Hơn nữa Ngải Huy cảm nhận được rõ, sau khi Kiều Mỹ Kỳ lên tiếng, số lượng những ánh mắt khát khao giảm hẳn đi.
Ai cũng là người thông minh, tuy không biết vì sao thành chủ để mắt tới Ngải Huy, nhưng nếu thành chủ đã chứng tỏ rõ lập trường, thì vẫn nên bỏ đi một số toan tính mới tốt.
Ngải Huy không biết ý đồ thực của Kiều Mỹ Kỳ, nhưng nhìn theo tình hình hiện giờ, dường như Kiều Mỹ Kỳ không có ác ý.
Tuyết dung nham tiêu thụ hết sạch, mọi người nối đuôi nhau cáo lui. Tiệc rượu cũng đến hồi kết thúc, vài người tới hỏi dò vị trí tòa thành của Ngải Huy, nhưng hắn chỉ cười không nói.
Chờ các thương hội đi hết, Khang Định mới tới chỗ Ngải Huy: "Ngải Huy các hạ, ngài còn một số hàng yêu cầu giám định, ngài còn nhớ không?"
Ngải Huy nhớ tới khúc xương không biết tên, hỏi ngay: "Thế nào? Có kết quả chưa?"
Khang Định tỏ rõ sự tiếc nuối, rút một túi giấy từ trong ngực, đưa cho Ngải Huy: "Xin lỗi, tại hạ học sơ tài thiển, không tìm ra được đây là loài dã thú gì."
Ngải Huy nhận lấy, bên trong để khúc xương vẫn còn nguyên vẹn. Ngay cả Khang đại Giám Định Sư cũng còn không tìm ra, xem ra tám chín phần mười là một loại Hoang thú đã biến mất, hoặc đã di chuyển vào chỗ sâu hơn trong Man Hoang.
Hắn an ủi: "Chủng loại Hoang thú đông đảo, sức người dù gì cũng có hạn, Khang tiên sinh đừng để tâm."
Khang Định cười: "Ngải Huy các hạ không cần an ủi tại hạ, những thứ đồ không nhận ra rất nhiều, Nguyên tu hiểu biết về Man Hoang còn rất ít. Tuy không tìm ra được xuất xứ, nhưng tại hạ vẫn tìm ra được một vài điểm rất thú vị, có lẽ ngài sẽ có hứng thú."
Ngải Huy ngạc nhiên: "Xin được lắng nghe."
Khang Định nói: "Lúc giám định, tại hạ phát hiện có thuộc tính hỏa ẩn giấu kín bên trong xương thú, có một lớp vỏ bọc bên ngoài, muốn tìm hiểu kĩ, phải phá vỡ lớp vỏ bọc đó."
Ngải Huy hỏi: "Phải làm sao mới phá được lớp vỏ bọc đó?"
Khang Định đáp: "Nếu nó là vật liệu Hỏa Nguyên, dùng lửa rèn là cách tốt nhất. Ngài đã có thể luyện chế tuyết dung nham, vậy nhất định có hỏa diễm cao giai. Ngài có thể thử dùng hỏa diễm cao giai để nung nó, đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của tại hạ, có thành công hay không thì chưa biết được. Trước khi thử nghiệm, ngài nên cân nhắc cho kĩ."
Ngải Huy chăm chú nghe, gật đầu: "Ta hiểu."
Trong lòng nghĩ, đi về nhất định lấy Tập Thúc Bạch Hỏa ra nung coi xảy ra chuyện gì.
Khang Định nói xong, bèn cáo từ rời đi.
Kiều Mỹ Kỳ bước tới: "Ngải Huy tiên sinh có lẽ cần ở lại Thanh Thủy Thành một thời gian, gom đủ vật liệu cũng phải mất mấy ngày. Số lượng hàng hóa ngài cần nhiều quá."
Ngải Huy biết Kiều Mỹ Kỳ nói không sai.
Một vụ mua bán giá trị tới sáu mươi vạn hạt Tinh Nguyên đậu, trong thời gian ngắn tuyệt đối không thể hoàn thành. Đối với Thanh Thủy Thành, vụ làm ăn này chính là vụ làm ăn lớn nhất từ trước tới nay.
Ngải Huy cảm ơn Kiều Mỹ Kỳ: "Ngày hôm nay thực sự phải cảm ơn thành chủ rất nhiều."
Kiều Mỹ Kỳ cười sang sảng: "Ta phải cảm tạ ngươi đã chọn Thanh Thủy Thành ta mới đúng, món làm ăn lớn như vậy, một vào một ra, chúng ta được kiếm bộn rồi. Ta là người làm ăn, xây dựng nên Thanh Thủy Thành này, cũng chỉ vì muốn có một chỗ an tâm để làm ăn mà thôi."
Hắn ta nói không sai, làm ăn lớn như vậy, ở Thanh Thủy Thành chính là cực kỳ hiếm có. Một mình hắn ta mua được năm phần tuyết dung nham, lợi nhuận kiếm được từ đó là rất kinh người.
Ngải Huy bỗng nói: "Ta muốn chọn Thanh Thủy Thành làm nơi tiêu thụ tuyết dung nham duy nhất, không biết ý thành chủ thế nào?"
Kiều Mỹ Kỳ giật mình, mắt sáng rực, đầy kích động: "Ngươi nói thật?"
Ngay cả Hỏa Sơn Tôn Giả cũng phải giật mình, Cung Dao Dao miệng há hốc, không tin được.
Tên này điên rồi sao? Không lẽ hắn không biết làm vậy sẽ tổn thất nhiều lợi nhuận tới bao nhiêu sao?
Cô cảm thấy vô cùng đố kị.
Không sai, chính là đố kị!
Rất là nhiều tiền đó a!
Cô nhìn Kiều thúc thúc, như đang nhìn thấy một cái bánh to tướng đang rơi thẳng xuống đầu lão ta!