Trong thời gian ngắn như vậy, Sở Thu Lạc đã đột phá tới Chân cảnh, như vậy chẳng phải trong tương lai hắn có khả năng đột phá tới Đế cảnh hay sao?
Hoặc là, Sở Thu Lạc thu được cơ duyên lớn.
Tránh để cho thế lực lớn ở Nam châu để mắt tới cho nên mới làm hạ sách này, nói là mất tích kỳ thực là ẩn nấp ở Sở gia.
Mà ngay cả tướng mạo cũng đã thay đổi!
Càng nghĩ Lâu Viễn càng cảm thấy rất đúng, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng.
Mình phát hiện một bí mật lớn như vậy, nhất định sẽ bị hắn giết người diệt khẩu!
"Ta gọi Sở Huyền, con trai của Sở Thu Lạc, ngươi đừng sợ, ta sẽ không giết ngươi."
Sở Huyền cười híp mắt nói ra.
"Tới đây, nói một chút ngươi thuộc Phân đà nào của Tà giáo?"
Toàn thân Lâu Viễn run cầm cập, không dám cãi lời, run rẩy trả lời: "Ta không phải là giáo đồ của Tà giáo Tần quốc, ta là Lâu Viễn trưởng lão Tà giáo Tử Nguyệt quốc."
Sở Huyền hơi bất ngờ, Tử Nguyệt quốc?
Tử Nguyệt quốc và Tần quốc gần sát bên, Sở quận Sở gia giáp giới với một quận trong Tử Nguyệt quốc.
Nói về thực lực, Tử Nguyệt quốc so với bất kỳ nhà nào trong Tần quốc đều mạnh hơn, nhưng mà bốn nhà một thể, bởi vậy mà thực lực tổng hợp của Tần quốc không yếu hơn Tử Nguyệt quốc.
"Ngươi ở Tử Nguyệt quốc, chạy tới địa bàn Tần quốc bắt ta là có âm mưu gì ?"
Sở Huyền thầm mắng trong lòng, đám gia hỏa Tà giáo này, tu luyện Tà công tu tới mức ấm đầu hay sao?
Tà giáo Tử Nguyệt quốc, xưa nay luôn chỉ hoạt động ở Tử Nguyệt quốc.
Dù sao, Tuy rằng Tà giáo ở các quốc gia khác đều phụ thuộc Tà Vương đình, nhưng cũng được chia ra phe phái và địa bàn.
Tà giáo Tử Nguyệt quốc lại chạy tới Tần quốc, đây là thuộc về phá vỡ quy định, trừ khi Tà giáo hai nước đã đồng ý liên thủ hành động.
Lâu Viễn không dám giấu diếm, liền bán đứng Viên Trùng.
Sở Huyền im lặng một lúc, hóa ra mọi chuyện là như thế, hành động phản sát lần trước của Chúc Cường, đúng là gây bất ngờ lớn, ngay cả Hộ pháp của Tử Nguyệt quốc cũng bị chết trong đó.
Nhìn về phía Lâu Viễn, Sở Huyền hơi động tâm.
Thế mà Tà giáo Tử Nguyệt quốc lại để mắt tới mình, vậy thì cũng đừng trách mình độc ác.
Tuy rằng ta không bước ra khỏi cửa, nhưng vẫn có thể phản sát như thường.
Hơn nữa, Lâu Viễn cũng đã bôn ba ngàn dặm tới nộp mạng, không lợi dụng tên phế vật này thì chẳng phải sẽ lãng phí hay sao?
Ngay lập tức, Sở Huyền gieo Hồn ấn vào trong người Lâu Viễn.
Đồng thời lại truyền một sợi linh lực vào trong cơ thể của hắn.
Có thể cam đoan Lâu Viễn có thể duy trì trạng thái mạnh nhất, vận chuyển linh lực tới đỉnh phong, nếu sợi linh lực này không hao hết thì cho dù là Hư cảnh tầng chín, cũng không thể dễ dàng giết hắn được.
Hơn nữa, một khi hắn tới gần Hư cảnh tầng chín rồi tự bạo, tuyệt đối có thể nổ chết đối phương.
Một lần phản sát này, tuyệt đối là thành quả sẽ nhiều hơn so với Chúc Cường trước đó.
Tà giáo Tử Nguyệt quốc, không chừng bởi lần này mà tổn thất thảm trọng.
Chỉ cần Tử Nguyệt quốc ra sức một chút, không nói diệt sạch Tà giáo trong cảnh nội, nhưng đánh cho tàn phế co vòi là có thể xảy ra.
Kể từ đó, sự chú ý của Tà Vương đình sẽ đặt nhiều hơn ở Tử Nguyệt quốc, áp lực mà Sở gia gặp phải sẽ giảm đi rất nhiều.
Chắc là có thể giúp mình ổn định một thời gian, chỉ cần đột phá tới Đế cảnh, Tà Vương đình tới đây mình cũng không sợ.
Tới một tên đập chết một tên, không có việc gì mà phải sợ!
Lâu Viễn mang theo ý chí phản sát của Sở Huyền quay trở về Tử Nguyệt quốc.
Nội tâm của hắn tỉnh táo, tư duy là rõ ràng, nhưng lại không cách nào phản kháng lại ý chí trong đầu, ngoại trừ nội tâm bị thao túng, thì người khác nhìn vào cũng không thể nhìn ra điểm gì khác thường.
Chính bởi vì vậy nên Lâu Viễn lại càng tuyệt vọng hơn.
Lại càng sợ hãi hơn.
Hắn tình nguyệt bị khống chế hoàn toàn, trở thành một khôi lỗi chứ không muốn gặp phải tra tấn bực này.
Sở Huyền yên lặng đợi chờ kết quả của Lâu Viễn, sau khi hoàn thành phản sát, chắc là phần thưởng của hệ thống cũng sẽ tới.
Hy vọng là ban thưởng tu vi, như vậy có thể giúp mình tăng thực lực nhanh một chút.
Mặc dù Tử Nguyệt quốc gần với Sở quận, nhưng khoảng cách từ tộc địa của Sở gia đi tới Tử Nguyệt quốc cũng không gần.
Lần này có thể nói là phản sát vạn dặm.
Trong một cung điện dưới lòng đất.
Một đám trưởng lão Tà giáo Tử Nguyệt quốc đều tập trung ở đây.
Ngoại trừ Phó Giáo chủ Viên Trùng ra còn lại đều là các vị trưởng lão.
Lâu Viễn yên lặng quan sát, lần này trưởng lão Tà giáo Tử Nguyệt quốc, ngoại trừ thiếu một vài người, thì gần như đều tập trung ở đây.
Giết sạch tất cả đám người ở đây, chắc chắn Tà giáo Tử Nguyệt quốc sẽ tổn thất nghiêm trọng.
Cũng xem như là hoàn thành yêu cầu phản sát của ý chí trong đầu.
Không có yêu cầu nhất định phải giết Viên Trùng.
Cho nên, Viên Trùng không ở đây cũng không sao cả.
Có thể xuất thủ.
"Người đâu? Không bắt được?"
Một tên trưởng lão cau màu nhìn Lâu Viễn hỏi.
Chẳng lẽ thất bại rồi?
"Hừ, các ngươi không có tư cách yêu cầu ta làm việc, Viên Trùng tính là cái thứ gì, từ hôm nay trở đi, chức vị Giáo chủ do ta ngồi!"
Lâu Viễn hừ lạnh quát lớn.
Tất cả trưởng lão có mặt ở đây đều ngây ngốc.
Đầu của Lâu Viễn hỏng mất rồi?
Thực lực của hắn, so với các vị trưởng lão ở đây, cũng chỉ thuộc tiêu chuẩn tầm trung mà thôi, so với Viên Trùng còn kém xa.
Vậy mà dám can đảm ngấp nghé chức vị Giáo chủ? Ai cho hắn dũng khí này?
"Lâu Viễn ta có cơ duyên lớn, đột phá Hợp cảnh trong tầm tay, chức vị Giáo chủ ngoài ta ra thì không còn ai khác có thể ngồi, ai ủng hộ ai phản đối?"
Lâu Viễn tỏ ra rất ngông cuồng, miệt thị tất cả mọi người ở đây.