Chân Minh Châu chạy rất nhanh, thở hổn hển chạy vào trong sân sau đó lập tức đóng cổng lại.
Hô! Thật là quá dọa người.
Sau khi bình tĩnh lại, Chân Minh Châu cúi đầu nhìn bản thân, dáng vẻ lôi thôi lết thết khiến cô không khỏi bật cười.
Dù vậy vẫn không sao cả, hôm nay thu hoạch rất khá. Nhìn những thứ trong giỏ và trong tay, cô hận không thể xoay vòng tại chỗ, tuy nhiên vẫn là phải tắm rửa trước.
Mưa không tính là lớn, toàn thân cô lấm tấm nước mưa, mặt dính một ít bùn đất. Mặc dù cô lăn lộn cả buổi sáng nhưng lại cảm thấy buổi sáng hôm nay thật ý nghĩa.
Cô vừa ngâm nga một đoạn nhạc vừa tắm rửa: "Tôi yêu tắm rửa, rửa sạch làn da..."
Nếu tắm rửa mà không ca hát sẽ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Chân Minh Châu tắm rửa lại không biết bên ngoài mưa đã tạnh, khung cảnh ngoài cửa nháy mắt đã có sự biến hoá to lớn. Mà Vu Thanh Hàn che ô ngồi ở bậc thang quay đầu lại liền thấy homestay Xuân Sơn lại xuất hiện.
Anh đứng dậy, lắc lắc chiếc dù hoa xách theo túi đồ đi vào homestay. Cổng homestay bị khoá lại, Vu Thanh Hàn biết phải làm gì liền lấy điện thoại di động ra.
Thời điểm Chân Minh Châu ra đến thì Vu Thanh Hàn đã đợi khoảng nửa giờ.
Cô ngượng ngùng: "Chờ lâu rồi phải không? Tôi tắm rửa không nghe thấy tiếng chuông điện thoại..."
Vu Thanh Hàn nhìn Chân Minh Châu đang trùm một cái khăn to trên đầu, những giọt nước li ti nhỏ xuống, trên người đang mặc một bộ đồ ngủ bằng nhung màu san hô, anh nhướng mày nói: "Cô thật đúng không xem tôi là người ngoài mà."
Chân Minh Châu: "???" Còn không phải là cô thấy điện thoại của anh, sợ anh chờ lâu liền sốt ruột chạy ra ngoài nên mới không thay quần áo sao? Người này thật là...
Chân Minh Châu hừ một tiếng, lập tức xoay người đi.
Vu Thanh Hàn: "Tôi đi xem A Cửu."
Chân Minh Châu: "Ừ, anh đi đi."
Chẳng qua, Vu Thanh Hàn không lên tiếng, Chân Minh Châu quay đầu nhìn thì thấy anh đang bất động nhìn chằm chằm vào giỏ rau của mình.
Chân Minh Châu lập tức cảnh giác: "Đây là của tôi."
Vu Thanh Hàn ngẩng đầu, nhìn về phía cô "Buổi sáng cô đi ra ngoài sao?"
Chân Minh Châu gật đầu "Đúng vậy. Tôi cũng không đi xa, chỉ ở phía trước cửa hái được một ít hương xuân cùng rau dại. Nào ngờ được vận khí tôi siêu tốt, té ngã lại phát hiện một gốc nhân sâm. Anh xem, đây chính là nhân sâm đi?"
Vu Thanh Hàn: "Đúng vậy."
Anh không nhìn nhân sâm, ngược lại nhìn Chân Minh Châu, lên tiếng: "Cô có cảm thấy chỗ nào không khỏe hay không?"
Chân Minh Châu: "Cái gì? Vậy thì không có."
Cô xoay một vòng: "Anh nhìn xem tôi còn có thể tung tăng nhảy nhót."
Vu Thanh Hàn: "Vậy khi cô ra ngoài có cảm giác khác lạ gì không?"
Chân Minh Châu lắc đầu nói không có. Sau đó nghĩ nghĩ lại liền hỏi: "Sợ hãi có tính không?"
Vu Thanh Hàn: "... Không tính."
Anh nhìn chằm chằm Chân Minh Châu nhìn nửa ngày, cuối cùng lên tiếng: "Một chút tôi sẽ kiểm tra sức khỏe cho cô."
Chân Minh Châu thắc mắc: "Không kiểm tra, không được sao?"
Vu Thanh Hàn nghiêm túc: "Bình thường những chuyện khác như thế nào không quan trọng, nhưng nếu có quan hệ với sức khỏe thì không được tuỳ ý."
Chân Minh Châu đành đồng ý, cô cũng không náo loạn cùng anh. Nếu vậy chẳng khác nào cô là người không hiểu chuyện. Dù gì cô cũng đã 22 tuổi, đã tốt nghiệp đại học rồi.
Tuy rằng cô mắng thầm trong lòng, nhưng cũng không phải người không biết tốt xấu. Cô biết Vu Thanh Hàn muốn tốt cho mình, vì thế cười cười khanh khách, chủ động nói: "Rau dại tôi hái được có yêu cầu nộp lên sao?"
Vu Thanh Hàn: "Cô chờ tôi một chút, tôi đi truyền dịch cho A Cửu."
Sở dĩ Vu Thanh Hàn ở lại là bởi vì ở đây thật sự rất cần anh. Anh vừa đi đến phòng, mở cửa đã nhìn thấy quầng thâm mắt của A Cửu.
"Cậu đây là cả đêm không ngủ sao?"
Nguyên Tuấn lập tức ngồi dậy: "Tối hôm qua không có phim truyền hình." Cả đêm hắn hồi tưởng lại cốt truyện nên không thể nào ngủ được.
Khoé miệng Vu Thanh Hàn run rẩy: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người đàn ông còn hơn cả tôi."
Vu Thanh Hàn: "Cậu còn phải dưỡng thương, nên phải nghỉ ngơi thật tốt, không nên cả ngày xem mấy cái này, ti vi chỉ là để giải trí, không nên quá say mê. À tôi có mang cho cậu vài bộ quần áo, cậu nhanh thay đi."
Sau đó anh lại hỏi: "Hay là cậu muốn tôi giúp cậu thay?"
Nguyên Tuấn lập tức nói không cần, chúng ta cũng không thân nhau đến vậy đâu.
Vu Thanh Hàn gật đầu: "Trước tiên cậu đi thay quần áo, sau đó tôi lại truyền nước biển cho cậu. Tôi cũng mang đến giấy bút cho cậu đây."
Chợt Vu Thanh Hàn nhìn thấy thùng rác trong phòng, chân thành nói: "Tôi cảm thấy tốt hơn là cậu nên ăn ít đồ ăn vặt lại."
Nguyên Tuấn qua loa đáp ứng, căn bản là không để tâm, bây giờ hắn chỉ nghĩ đến phim truyền hình.
Vu Thanh Hàn cũng không biết nói gì hơn. Thằng nhóc này có thể đầu óc có vấn đề.
Anh mỉm cười: "Nếu cậu không nghe lời tôi, tôi sẽ nói đại kết cục của bộ phim ra."
Nguyên Tuấn thắc mắc: "Đại kết cục là gì?"
Nụ cười của Vu Thanh Hàn càng thêm xán lạn: "Chính là kết cục của mỗi người, ví dụ người này như thế này..."
"Không, đừng nói." Nguyên Tuấn thét lên một cách tê tâm liệt phế.
Sau đó hắn thập phần cung kính đảm bảo là sẽ nghe lời của Vu Thanh Hàn
"Bây giờ lập tức thay quần áo."
Nguyên Tuấn lập tức lê cái chân bị gãy đi chầm chậm đến nhà vệ sinh. Lúc này hắn phát hiện không biết những bộ áo này mặc như thế nào?
Nguyên Tuấn nhìn quần áo, ngây người. Quần áo này rất lạ nha.
Thật ra hắn đã nhìn ra quần áo của bà chủ cùng thần y rất khác biệt với hắn. Thế nhưng, nếu là nơi thế ngoại đào viên thì đương nhiên có điểm riêng biệt. Lúc đó hắn không để tâm lắm, hiện giờ thì lại cảm thấy thập phần gian nan.
Quần áo này mặc như thế nào?
Còn cái này là... chết tiệt thật.
Trong nháy mắt, mặt Nguyên Tuấn đỏ lên, hắn nghiên cứu nửa ngày, rốt cuộc cũng biết được đây là cái gì - hoá ra là đồ lót.
Sau đó, Nguyên Tuấn cố gắng nhớ lại quần áo của Vu Thanh Hàn đang mặc trên người, dùng sức chín trâu hai hổ cuối cùng cũng thay được bộ quần áo mới. Bộ quần áo này mặc trên người rất ấm áp, hơn nữa chất liệu cũng khá tốt, sờ vào rất mềm mại.