Chương 44: Ngất

Sau Khi Bị Đụng Hỏng Đầu, Ta Được Hắc Liên Hoa Nhặt Về

Quân Tử Sinh 22-11-2024 08:46:07

Hạ Tuế An hỏi Kỳ Bất Nghiễn có loại thuốc nào có thể làm người ta bất tỉnh tạm thời không, hắn nói có, nhưng khi lấy cổ phải giữ tỉnh táo, nếu không rất dễ bị cổ làm hỏng thân thể và trở nên ngốc nghếch. Nàng chỉ có thể từ bỏ. Nỗi đau chỉ là nhất thời, cố chịu đựng thì sẽ qua thôi, Hạ Tuế An tự nhủ. Kỳ Bất Nghiễn phát hiện người trong lòng hắn đang run rẩy, tay nắm con dao găm dừng giữa không trung, mũi dao găm lướt qua phần bụng phẳng lì của Hạ Tuế An. Hạ Tuế An không khỏi hít sâu một hơi. Vẫn sợ lắm. "Đừng sợ" Giọng nói của hắn ấm áp như muốn nhỏ ra nước, khi nói lời này thì cũng chậm rãi và kiên định đâm dao găm vào bụng nàng, giống như đao phủ vô tình, nhưng hắn lại tỏ ra rất dịu dàng. Eo bụng nàng bị rạch một nhát, lộ ra máu thịt bên trong. Động tác cầm dao găm của hắn điêu luyện, cách cắt chính xác, tránh được các chỗ hiểm yếu, gọn gàng lưu loát thẳng đến chỗ có Âm Thi Cổ. Hạ Tuế An đau đớn rên rỉ, cắn chặt răng, vẫn phát ra những âm thanh hu hu đáng thương, khóe mắt đỏ lên, nước mắt lưng tròng. Thật đau. Đau quá. Đau đến mức Hạ Tuế An muốn ngất đi, lý trí bảo nàng rằng không được, ít nhất phải đợi sau khi lấy Âm Thi Cổ ra, nếu không coi như kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Kỳ Bất Nghiễn khép ngón trỏ và ngón giữa lại với nhau, rồi dọc theo vết thương do dao găm rạch ra, luồn vào máu thịt của nàng, cực kỳ chậm rãi khuấy động, tìm kiếm con Âm Thi Cổ nhỏ như muỗi. Lăng trì xử tử cùng lắm cũng chỉ đến thế này thôi. Hạ Tuế An không kìm được mà há miệng cắn vào vai Kỳ Bất Nghiễn, giống như mèo con bị thương, bất lực nức nở, thân thể mơ hồ co quắp. Kỳ Bất Nghiễn mặc kệ Hạ Tuế An cắn vào vai mình, hai ngón tay kẹp một con Âm Thi Cổ rút từ trong cơ thể nàng ra. Hạ Tuế An đã đầm đìa mồ hôi, yếu ớt hỏi: "Bắt được rồi sao?" Hắn nói là có. Mí mắt Hạ Tuế An trĩu xuống, đây là dấu hiệu sắp ngất đi. Kỳ Bất Nghiễn không vội không vàng, đặt con dao găm dính đầy máu xuống, trước tiên nhốt con Âm Thi Cổ đang giãy giụa vào lọ sứ, rồi thì thầm bên tai nàng. "Nàng yên tâm, ta sẽ giết kẻ luyện ra Âm Thi Cổ đó." Kỳ Bất Nghiễn nở một nụ cười trong sáng và chân thành, lòng bàn tay che lấy bụng Hạ Tuế An, chặn lại vết thương vẫn đang chảy máu của nàng. Nàng không chịu nổi nữa, ngã vào lòng hắn. Hô hấp cũng trở nên yếu ớt. Đầu ngón tay dính máu của Kỳ Bất Nghiễn vuốt ve mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi của Hạ Tuế An, như than thở nói: "Sao nàng còn yếu đuối hơn cả cổ mà ta nuôi chứ, nuôi người thật không dễ, hay là ta luyện nàng thành Nhân Cổ đi." Hạ Tuế An ngất đi không thể đáp lại Kỳ Bất Nghiễn, nàng bất động nằm trong lòng hắn, không còn một tiếng động, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hai bàn tay hơi mũm mĩm vẫn nắm lấy vạt áo của hắn. Kỳ Bất Nghiễn băng bó vết thương cho Hạ Tuế An, rồi mặc quần áo cho nàng. Y phục của thiếu nữ rất phức tạp, mất một lúc mới mặc chỉnh tề. Chiếc dây đai buộc mắt Kỳ Bất Nghiễn cũng trở lại bên hông Hạ Tuế An, được thắt thành một nút đơn giản, hai đầu rủ xuống hai bên. Nhện, rắn đen và những cổ khác đã tỉnh. Rắn đen bò lên tay Kỳ Bất Nghiễn, thè lưỡi liếm những vết máu còn sót lại trên đó. Kỳ Bất Nghiễn cúi đầu nhìn Hắc Xà: "Sao ngươi thích máu Hạ Tuế An vậy?" Hắc Xà không nói được, chỉ lấy đầu cọ cọ vào hắn như nịnh nọt, rồi tiếp tục liếm máu của Hạ Tuế An. Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi. Kỳ Bất Nghiễn gạt Hắc Xà đi, cầm lấy con dao găm đã từng đâm vào cơ thể Hạ Tuế An, lưỡi dao còn rỉ những giọt máu đỏ tươi, hắn há miệng, đầu lưỡi liếm những giọt máu sắp rơi xuống đầu nhọn của dao găm. Đây là lần đầu tiên hắn nếm thử máu người. Máu của Hạ Tuế An. Tứ chi bách hài như có thứ gì đó va chạm, muốn xé nát hắn, nhan sắc đỏ tươi như hoa, xương cốt trắng như phấn, bên dưới nét hồng hào của Kỳ Bất Nghiễn là một đống xương trắng thối rữa đầy giòi bọ. Bên trái căn phòng đặt một chiếc gương, Kỳ Bất Nghiễn vừa vặn có thể nhìn thấy dáng vẻ của mình qua gương, mái tóc đen dài đến tận thắt lưng, mặt mày như tranh vẽ, làn da trắng mịn, đôi môi mỏng hơi cong lên nhuốm màu máu. Như một yêu quái vừa ăn thịt người xong. Áo trên vai hắn còn vết cắn của Hạ Tuế An, những vết răng nông cùng những nếp gấp và vết nước đọng hơi sẫm màu trên vải.