Chương 44 - Biệt Thự Bỏ Hoang

Trọng Sinh Ma Đạo Sư

Vi Vũ Đích Hoàng Hôn 26-02-2024 19:47:43

Lâm Mạt cùng Triệu Bắc tạo thành một tổ đội, chỉ có như vậy, mới có thể cùng hưởng kinh nghiệm khi giết quái. Ba con Hắc Cốt Man Ngưu mang theo tròng mắt đỏ ngòm chạy tới với tốc độ rất nhanh, nhưng Lâm Mạt khống chế Hắc Cốt Man Ngưu bị mình thu phục đối đầu với đám Hắc Cốt Man Ngưu đang lao đến. Mấy con Man Ngưu liền ghìm nhau. Mà Lâm Mạt không có nhàn rỗi, liền phóng ra một cái Thuật Đóng Băng. Bởi vì mấy con Hắc Cốt Man Ngưu này đang ở rất gần nhau, nên kỹ năng "Thuật Đóng Băng" của Lâm Mạt đã đóng băng cả ba con rất dễ dàng. Hắn tiếp tục tung ra kỹ năng "Sương Đống Tân Tinh". Ba con dã quái đều bị công kích. Ba con man ngưu đều rơi vào trạng thái tàn huyết. Mặc dù chúng không có chết ngay nhưng sau khi dính kỹ năng cấp Truyền Thuyết "Sương Đống Tân Tinh" kèm theo trạng thái đóng băng, tiếp tục mất máu đến gần mức 0. Lâm Mạt bổ sung một Hỏa Cầu, một đầu Hắc Cốt Man Ngưu liền ngã xuống. Cái đầu Hắc Cốt Man Ngưu này tương đối khách khí, không chỉ tuôn ra một trang giấy, hơn nữa còn rớt ra một kiện Trang bị Bạch Ngân. Bất quá Trang bị Bạch Ngân đã không còn được phép treo bán đấu giá. Nếu không lấy thuộc tính của kiện trang bị này, thì cũng có thể bán với giá gần một kim tệ. Tiếp tục giết hai con Hắc Cốt Man Ngưu còn lại, hắn lại nhặt được một trang giấy. Hai người Lâm Mạt ở chỗ này tiếp tục giết quái. "Cái thứ kia là cái gì... có thể làm được cái gì a?" Triệu Bắc hỏi. Lâm Mạt mặc dù biết, hắn có chút không muốn nói nhưng sau khi trầm mặc một hồi vẫn quyết định nói ra: "Chúng ta cần thu thập nhật ký mang cho một người gọi là Sherlock." "Nghe rất đơn giản a!" Triệu Bắc nói,"Nhiệm vụ đơn giản như vậy nhưng lại ban thưởng lượng lớn điểm kinh nghiệm sao?" "Chúng ta phải đánh bại nó, để hắn tỉnh táo lại hắn mới có thể tiếp nhận nhật ký mà chúng ta thu thập... nói cho ngươi biết, Sherlock là một Boss cấp mười." Lâm Mạt nửa đùa nửa thật nói. "Ngươi vì sao lại không có chút lo lắng rằng hắn sẽ tiêu diệt chúng ta?" Triệu Bắc hỏi,"Boss Cấp mười, phải tới phó bản thành thị mới có thể gặp a!" "Không phải là ta đã nói với ngươi, ta có kỹ năng thao túng dã quái sao?" Lâm Mạt tràn đầy lòng tin nói. "Có đúng không..." Triệu Bắc cúi đầu xuống yên tâm,"Cũng không biết còn bao lâu nữa mới có thể thu thập đủ nhật ký." "Không có gì bất ngờ xảy ra thì chỉ tốn nhiều nhất một giờ." Lâm Mạt khẳng định nói. "Tạm được." Triệu Bắc khẽ gật đầu nói. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời sau đó nhìn thoáng qua thời gian rồi nói: "Hiện tại đã tiếp cận 4:30." Bỗng nhiên trong lòng Lâm Mạt hơi động, hắn nhớ tới hôm nay là thời gian đặc thù. Hôm nay là ngày nữ nhân hắn yêu sẽ tiến vào trò chơi. Ở thời điểm kiếp trước, Lâm Mạt từng nghe nàng nói qua, tới ngày thứ ba trò chơi khai mở thì nàng mới tiến vào trò chơi, cho nên đẳng cấp luôn một mực rớt ở vị trí sau cùng. Nghĩ đến Vân Y, khóe miệng Lâm Mạt không khỏi toát ra nụ cười mỉm hiếm thấy. Nội tâm cô tịch bởi vì kiếp trước bị phản bội mà cảm thấy ấm áp một trận. Một giờ trôi qua rất nhanh, Lâm Mạt đưa tay nhặt lên một trang giấy cuối cùng. Sau đó trên tay hắn xuất hiện quang hoa kim sắc, mười hai trang giấy tự động hợp thành vì một bản nhật ký thật mỏng màu đỏ sậm. Hắn khoát khoát tay, cười nói: "Hiện tại chúng ta đã thành công bước ra bước thứ nhất." Triệu Bắc gật đầu nhẹ, hắn quay người nhìn ngôi biệt thư bị bỏ hoang, không khỏi nhíu nhíu mày. "Thế nào?" Lâm Mạt hỏi, ánh mắt của hắn cũng giống như Triệu Bắc nhìn qua. Triệu Bắc đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên bầu trời phóng lôi đình, phát ra thanh âm ngột ngạt mà kinh khủng. Nước mưa trút xuống tạo thành từng màn nước. "DM, mới vừa gặp mưa trong hiện thực, giờ vào trong game cũng gặp mưa!" Lâm Mạt cau chặt lông mày nói. Triệu Bắc cười một tiếng: "Đi thôi, đi vào căn biệt thự kia tránh mưa." Sau đó hắn chạy đi. Lâm Mạt nhìn hắn một cái: "Chạy thật đúng là nhanh!" Thế nhưng cũng không cam chịu yếu thế chạy đi theo."Suýt nữa quên mất..." Hắn nói với Cecilia,"Giải trừ khống chế cho Hắc Cốt Man Ngưu kia đi!" "Vâng, Chủ Nhân." Cecilia hồi đáp. Nàng triệt tiêu khống chế, sau đó đầu Hắc Cốt Man Ngưu kia ngã xuống, hóa thành bụi biến mất không thấy. Thời gian vừa đến hoặc là giải trừ, vật triệu hoán hoặc thú sủng sẽ tự nhiên tử vong. Qua đại khái ba năm phút, bọn hắn chạy tới dưới mái hiên. Kiếp trước lúc đến nơi đây, nhiệm vụ nơi này đã bị cao thủ hoàn thành, nơi đây chỉ để lại một tòa phế tích càng thêm hoang vu. "Chúng ta đi vào?" Triệu Bắc hỏi. "Chờ một chút." Lâm Mạt hồi đáp,"Ngươi không nhìn thấy MP của ta đã bị tiêu hao hết rồi sao?" "A, sao giá trị ma pháp của ngươi lại đang thong thả khôi phục vậy?" Triệu Bắc tựa hồ phát hiện một cái bí mật kinh thiên đại. Nhìn dáng vẻ hắn kích động, Lâm Mạt bình tĩnh nói láo một câu: "Ta có cái kỹ năng..." "Đừng có dùng cùng một cái lý do đó lừa gạt ta tên hỗn đản!" Triệu Bắc dữ dằn nói,"Ngươi coi ta là tiểu hài tử a." "Tốt a tốt a, nói cho ngươi được chứ?" Lâm Mạt bất đắc dĩ giang tay ra nói,"Kỳ thật... Ta có một Phó Thủ. Kỹ năng Thuần Phục cùng năng lực khôi phục MP đều do nàng buff cho ta." "Phó Thủ?" Triệu Bắc hỏi,"Ngươi đã có Phó Thủ rồi? Đây không phải là thứ phải đợi đến thành thị thì mới có thể tiếp xúc tới sao?" Lâm Mạt lắc đầu, trong giọng nói của hắn cũng mang theo một tia nghi hoặc: "Ta không rõ ràng lắm, thật giống như đột nhiên có người tặng quà cho ta vậy." Thanh âm của Cecilia bỗng nhiên truyền đến lỗ tai của hắn: "Cái gì gọi là lễ vật a, Chủ Nhân?" Thanh âm của nàng rất là mị hoặc. "Cái này..." Lâm Mạt trả lời,"Nguyên lai ngươi luôn một mực nghe ta nói a." Ngữ khí của hắn hơi có chút xấu hổ. "Hừ, không nên xem thường bổn thành chủ a!" thanh âm của Cecilia truyền đến,"Chờ cấp bậc của ta cao ngươi liền biết ta cường hãn thế nào!" "Thật?" Lâm Mạt hỏi. Cecilia lại "Hừ" một tiếng, không tiếp tục tiếp tục nói chuyện. Lúc này Triệu Bắc mở miệng: "Ngươi làm thế nào mà có được Phó Thủ?" "Là như vậy, ở bên trong rừng đá của Trấn Tuyết Phong phát hiện một cái Bảo rương cấp Ám Kim, đang muốn đi mở ra lại bị bầy U Linh vây quanh, cuối cùng mơ hồ rơi xuống một cái Truyền Tống Trận, hoàn thành nhiệm vụ trong đó sau liền được Phó Thủ." Lâm Mạt giản yếu nói. "Tốt a, ta đã biết." Triệu Bắc trầm mặc một lát nói,"Tiếp theo chúng ta trực tiếp đi vào bên trong cái nhà hoang này?" Lâm Mạt cười cười: "Không sai!" Ánh mắt của bọn hắn đều rơi vào toà nhà hoang phế này. Trên phòng ốc có rất nhiều khe hở, cỏ dại cùng tiểu Hoa mọc ra từ trong các khe.