Chương 435: Tiểu thư nhà ngươi

Ngũ Hành Thiên

Phương Tưởng 25-07-2021 06:59:50

Khang Định như ngày thường, ông tới phòng giám định. Mặc cái tạp dề đen vào, tạp dề này làm bằng da trâu của Mực Ngưu sừng nhọn ba tuổi. Nó đã được xử lý may đặc biệt, lóng lánh màu đen bạc ánh kim loại. Thứ quý nhất của Mực Ngưu sừng nhọn là da của nó, trên lớp da có hoa văn thiên nhiên, ẩn dưới là làn nguyên lực rất mảnh, giúp nó ngăn cản được sự thâm nhập của nguyên lực khác. Riêng cái tạp dề này, đã tốn của Khang Định 150 hạt Tinh Nguyên đậu. Giá Nguyên lực đậu, Tinh Nguyên đậu bây giờ cao hơn nhiều so với hai năm trước. Sau khi tiến vào Man Hoang, thương lộ với Phỉ Thúy Sâm hầu như cắt đứt, người ta phải tự trồng Nguyên lực đậu, Tinh Nguyên đậu, dẫn tới nguyên lực thu được cũng trở nên khó khăn hơn. Khang Định càng nổi tiếng, công việc cũng càng nhiều, nhưng ông ta vẫn kiên trì luôn tự mình ra tay, vì chúng ảnh hưởng tới danh dự của ông ta. Khi Khang Định tiến vào trạng thái làm việc, tinh thần cực kì chăm chú, mỗi động tác đều vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ. Ông ta rất thích công việc của mình, nó thú vị hơn hồi làm học đồ rất nhiều, và rất có cảm giác thành công. Ông ta rất cảm ơn công việc này, nhờ nó, ông ta đã sống khá hơn trước rất nhiều, mọi người tôn kính ông ta, làm cho ông ta cảm thấy mình có giá trị. Khang Định rất nhiệt tình, mở ra nhiều phương pháp mới, tạo thành một hệ thống riêng biệt. Động tác của ông ta rất thành thạo, như nước chảy mây trôi, vui tai vui mắt. Ông ta đã trở thành một giám định sư giàu thâm niên, kinh nghiệm phong phú, hầu như những vật liệu người ta không biết đều đưa qua cho ông ta giám định. Sau một canh giờ, số vật liệu trên bàn đã giảm đi hơn một nửa. Bỗng một bao vật liệu làm ông ta chú ý. Đầu tiên là nhìn thấy một phần hỏa thiêu cốt, tuy nhìn hơi khác hỏa thiêu cốt bình thường, nhưng ông ta nhìn một cái vẫn nhận ra ngay. Ông ta lấy hỏa thiêu cốt ra, cẩn thận xem xét. Hỏa thiêu cốt là xương của Xích Hỏa hồ bức, là một loại Hỏa Nguyên vật liệu không tệ. Nhưng thứ có giá nhất trên người Xích Hỏa hồ bức là Xích Hỏa và hỏa nang, hỏa thiêu cốt là thứ không đáng giá tiền nhất. Hỏa thiêu cốt này đã trải qua rèn luyện, đẳng cấp đã tăng lên. Người rèn luyện trình độ không tệ, độ dùng hỏa diễm cũng vừa đúng, giúp tính năng của hỏa thiêu cốt tăng lên rõ ràng, lại không để lại mầm họa. Ông ta lập tức viết xuống bốn chữ: Bính đẳng phổ phẩm. Bình thường hỏa thiêu cốt đều chỉ đạt mức đinh, nhưng hỏa thiêu cốt này đạt được mức bính, chính là nhờ công nghệ rèn luyện nó. Bình thường, tiêu chuẩn đánh giá của các Giám Định Sư không giống nhau, đến giờ vẫn chưa có được hệ thống tiêu chuẩn đánh giá thống nhất. Khang Định giám định chủ yếu dựa vào hai mặt, một là vật tính, hai là nguyên tính. Vật tính là mức độ cứng, độ nặng, độ nhẹ, tính dai, vân vân. Nguyên tính là tính năng có liên quan tới nguyên lực, hàm lượng Nguyên lực bao nhiêu, Nguyên lực có tinh khiết hay không, có hiệu ứng Nguyên lực đặc thù hay không, vân vân. Dựa theo cao thấp, phân ra bốn mức độ Giáp Ất Bính Đinh bậc, mỗi cái cấp bậc lại phân ra ưu phẩm, lương phẩm và phổ phẩm. Khang Định đánh giá, giá hỏa thiêu cốt này giá phải chừng năm mươi hạt Nguyên lực đậu, đạt tới giá này vì vật liệu hỏa nguyên lúc nào cũng khan hiếm. Đối phương đưa nó tới giám định, vậy nghĩa là số lượng hàng họ có không nhỏ. Không lẽ họ xử lý một bộ tộc Xích Hỏa hồ bức? Khang Định thấy ngạc nhiên, ông ta đoán vậy cũng không phải là không có lý, vì hỏa thiêu cốt và xích hỏa, hỏa nang, đều là hàng hiếm trên thị trường. Những đàn Xích Hỏa hồ bức đều là thảm họa. Ông ta nhớ tới một vị khách quen, đang đi thu mua vật liệu hỏa nguyên cấp bậc không cao với số lượng lớn, hỏa thiêu cốt này là vô cùng thích hợp, nhưng ông ta không báo ngay cho vị khách quen kia, mà chỉ viết nó ra giấy. Vì phòng giám định Khang thị quá nổi tiếng, bao nhiêu thương hội đều luôn nhìn chằm chằm vào, để mong nhận được tin ngay mỗi khi có vật liệu gì tốt. Mà người ta ủy thác cho phòng giám định Khang thị giám định, cũng là bởi vì phòng giám định Khang Định có liên hệ với tất cả những thương hội lớn, có thể giới thiệu cho họ. Đương nhiên, Khang Định chỉ phụ trách giám định và làm cầu nối cung cầu mà thôi, còn thương thảo giá cả, ông ta tuyệt đối không nhúng tay vào. Viết xong, ông ta lại trở về trạng thái tập trung làm việc, mở vật phẩm thứ hai trong gói ra. Một cái bình trong suốt chỉ to bằng đầu ngón tay, đựng chừng nửa bình chất lỏng cũng trong suốt. Khang Định sáng mắt lên. Cái bình này là dùng Lưu Ly trúc chế tác mà thành. Thân của Lưu Ly trúc giống như lưu ly, sặc sỡ nhiều màu sắc, cực kỳ đẹp đẽ, trong đó màu trong suốt (vô sắc) chính là màu thượng phẩm. Lưu Ly trúc thường được dùng làm lọ chứa, nó thủy hỏa đều không bị ảnh hưởng, không làm hư tính chất vật phẩm bên trong, là dụng cụ chứa đựng tuyệt hảo. Nhưng Lưu Ly trúc sinh trưởng rất chậm, giá rất rất cao. Nên chỉ có những thứ tốt người ta mới cam lòng dùng bình bằng Lưu Ly trúc để đựng. Ông ta mở bình Lưu Ly trúc, oanh, một đoàn hỏa vân màu đỏ bốc lên. Hỏa vân sắp bắn thẳng vào mặt Khang Định, thì cái tạp dề da trâu trên người sáng lên một tầng hào quang nhàn nhạt, ngăn trở hỏa vân. Khang Định thần sắc trấn định, ánh mắt lộ ra vẻ than thở, Hỏa Nguyên lực thật nồng đậm! Chỉ là mở cái nắp, đã sinh ra dị tượng như thế, thứ nước trong suốt trong bình, rốt cuộc là cái gì? Với kinh nghiệm của mình, ông ta cho rằng đây có lẽ là một loại hỏa dịch. Hỏa dịch là thứ hỏa tu nhất định phải có khi tu luyện, trên người họ lúc nào cũng có đủ thứ bình bình lọ lọ đựng hỏa dịch, to thì vại cũng có, bé thì hồ lô cũng xong. Hỏa dịch thường thấy nhất chính là dung nham, đa số hỏa dịch đều là Nguyên tu dùng bí pháp luyện chế mà thành. Hỏa dịch có rất nhiều loại, đa số đều sền sệt, Khang Định chưa từng thấy hỏa dịch trong suốt như nước thế này bao giờ. Vậy... nó là một loại hỏa dịch hoàn toàn mới! Hai mắt Khang Định tỏa ánh sáng, thân là Giám Định Sư, không có cái gì làm ông ta hưng phấn bằng những thứ chưa được nhìn thấy bao giờ. Tại chợ Thanh Thủy Thành. Hàn Lạp ngay từ đầu đã không thể rời mắt khỏi cô gái xinh đẹp lạnh lùng kia, tuy nhìn đối phương tám chín phần mười là biết sinh ra từ danh môn, nhưng gã không sợ tí nào. Ánh mắt gã lộ rõ sự si mê, nữ tử kia từ đầu tới giờ chưa hề nói một chữ nào, nhưng chỉ mỗi khí chất lạnh như băng kia, đã đủ tạo nên sức hấp dẫn trí mạng với gã. Nghĩ đến việc chinh phục được một người như vậy, trong lòng gã nóng rực. Đồng bọn của Hàn Lạp cũng nhìn thấy dị dạng của gã. Cái tên này có một gương mặt rất bình dân, toàn thân cũng chẳng có chỗ nào đặc biệt, ném vào đám người, chả ai thèm để ý. Nhưng trong mắt gã lúc này lại lộ ra một tia tinh mang, nói nhỏ: "Đừng gây chuyện, chúng ta không phải tới đây để chơi." Hàn Lạp khẽ cười: "Làm sao ta gây sự trước mặt một nữ nhân đẹp như vậy được!" Dứt lời, gã liền bước về phía con mồi. Đồng bọn gã bất đắc dĩ, nhưng không cản được. Sư Tuyết Mạn khom người xuống, chỉ vào một hạt châu màu xanh nước biển trên sạp hàng, hỏi: "Ta cầm lên xem có được không?" . Người bán là một hán tử lỗ mãng, nhìn thấy nữ thần, khuôn mặt đỏ bừng, đáp lời cũng lắp ba lắp bắp: "Ngươi. . . Ngươi... cứ coi." Sư Tuyết Mạn cầm hạt châu lên, trong lòng ngạc nhiên, đây là lần đầu nhìn thấy hạt châu như thế này. Nó to bằng đầu ngón tay, óng ánh long lanh, như là ngọc thạch. Cô cảm nhận được Thủy Nguyên lực nồng nặc ẩn chứa trong hạt châu, lúc đầu cô tưởng nó là nguyên đan của hoang thú loại cá nào đó, nhưng ngay sau đó, cô phủ định ngay suy nghĩ này, trong nhà cô cũng có Thủy Nguyên đan, biết nguyên lực trong nguyên đan dồi dào hơn như thế này nhiều. "Ta muốn mua hạt châu này." Bỗng sau lưng vang lên tiếng của một nam tử. Mọi người quay lại nhìn. Đó là một thanh niên, thân hình cao to, tuổi chừng hai mươi bảy hai mươi tám, mặt cười tủm tỉm nhìn Sư Tuyết Mạn, khẽ khom người: "Không biết tiểu thư có thể không mua nó được không?" Ngải Huy liếc thanh kiếm trong tay đối phương, rồi quay đi. Sư Tuyết Mạn nhìn thẳng vào đối phương một giây, rồi quay sang hỏi người bán: "Xin hỏi cái này bao nhiêu tiền?" Chủ quán vội trả lời: "Năm mươi hạt Tinh Nguyên đậu." Sau đó bổ sung một câu: "Ta bán cho ngươi, không bán cho hắn." Sư Tuyết Mạn mỉm cười, cảm thấy chủ quán thực là đáng yêu, nói: "Cám ơn ông chủ." Sư Tuyết Mạn cười một cái, như băng tuyết hòa tan, vạn vật thức tỉnh, ngay cả Ngải Huy cũng phải sáng mắt lên. Hàn Lạp đang si mê, thấy nụ cười ấy, trái tim càng như bị mưu sát, toàn thân nghẹt thở. Nhưng gã nhanh chóng tỉnh lại, trong lòng phảng phất có âm thanh đang reo hò, nhất định phải chiếm được nàng! Đặt bọc tiền lên sạp, gã chặn ngang Sư Tuyết Mạn đang định trả tiền: "Không ngờ trên đời lại có một nụ cười tuyệt mỹ như thế, tiểu thư xinh đẹp tuyệt trần, ngắm được, cả đời này thực là may mắn! Hạt châu này là tấm lòng thành của tại hạ xin tặng cho tiểu thư." Sư Tuyết Mạn chẳng buồn nhìn gã, đang chuẩn bị trả tiền, bỗng Ngải Huy mở miệng: "Chỉ là năm mươi hạt Tinh Nguyên đậu mà thôi, cũng phải cần ngươi trả dùm sao?" . Hàn Lạp phấn chấn, gã chỉ sợ đối phương không để ý tới gã, chứ có để ý là dễ rồi: "Tiểu ca nói đúng, năm mươi hạt Tinh Nguyên đậu quả thực không đủ để biểu đạt tâm ý tại hạ. Tiểu thư nhà ngươi còn muốn mua gì nữa không? Tại hạ đều trả hết!" Tiểu thư nhà ngươi. . . Triệu Bách An ngây người. Ngải Huy cũng ngẩn ra, nhưng hắn nhanh chóng nháy nháy mắt: "Tiểu thư nhà ta còn muốn mua rất nhiều thứ. Ngươi muốn lấy lòng vậy thì cho ngươi một cơ hội, chỉ sợ hầu bao ngươi quá xẹp, không trả nổi mà thôi, hoặc giả tiếc tiền, không chịu trả." Hàn Lạp tự tin mười phần: "Cổ ngữ có nói, tiền vàng dùng hết rồi sẽ lại có, tiền tài là vật ngoại thân, có thể khiến tiểu thư nở một nụ cười là đã đủ. Tiểu huynh đệ yên tâm, tại hạ vẫn có chút tài sản." Sư Tuyết Mạn vừa nghe là biết Ngải Huy lại có ý đồ xấu xa, nhưng im miệng không nói. Ngải Huy ra vẻ hoài nghi: "Thật thế hả? Lâu Lan, mớ đồ tốt hồi nãy chúng ta nhìn thấy có nhớ không?". Lâu Lan ngoan ngoãn gật đầu: "Nhớ, Ngải Huy." Ngải Huy? Hàn Lạp mơ hồ cảm thấy cái tên này hình như quen quen, nhưng rồi bỏ qua, chỉ là một người hầu mà thôi. Ngải Huy bình thản nói: "Đi, chúng ta cùng xem thành ý của vị tiên sinh này." Hàn Lạp mỉm cười, vô cùng phong độ, hào hiệp phóng khoáng: "Tại hạ đối với tiểu thư tuyệt đối là chân thành, thiên địa chứng giám." Trong lòng gã cười gằn, cứ xài đi, xài càng nhiều càng tốt, tiền của ta dễ cầm như vậy sao?