Chương 43: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học

Ngư Diệu Thanh 27-10-2023 22:37:07

Thứ trong óc không phải phương pháp tu luyện cụ thể mà là một cách viết chữ, một loại nét chữ. Tên của nét chữ này là Vân Triện, nghe nói là chữ hình thành từ mây trên trời, chuyên dùng để viết thiên thư. Còn tác dụng cụ thể cho bây giờ là dùng để vẽ bùa. Nói thật, tuy Cố Khanh chết một lần rồi sống lại, còn có đôi mắt thần khí có thể nhìn thấy khí vận, thậm chí từng thấy quỷ, xem như trải đời rồi. Nhưng về vẽ bùa, ấn tượng cũ của cô là đạo sĩ hoặc bà đồng mặt nhăn nheo trên phim, họ sẽ lấy một tờ giấy vàng vẽ quỷ vẽ bùa rồi dùng lửa đốt, đốt thành khói bụi bỏ vào trong nước kêu người uống vào bụng. Ngày xưa Cố Khanh xem phim luôn cảm thấy người uống nước bùa chắc chắn bị tiêu chảy. Nhưng tri thức trong đầu nói cho Cố Khanh biết bùa chú thật sự có ích? Trong đầu chỉ hiện cách viết Vân Triện chứ không nói cho cô vẽ bùa như thế nào. Cố Khanh tìm một cây bút lông, lại tìm một tờ giấy trắng, căn cứ tri thức trong đầu thử tập trung linh khí trong cơ thể vào đầu bút, vẽ một tấm bùa hộ mệnh dựa theo hình tìm trên mạng. Cách viết Vân Triện trọng điểm là dồn linh khí vào ngòi bút, phải một bút vẽ xong không được ngừng giữa chừng. Cố Khanh viết xong một tờ, nhìn 'quỷ vẽ bùa' trên giấy, tốt lắm, mượt mà hoàn mỹ. Nhưng không hiện ra hiệu quả thần kỳ gì cả. Từ lần trước bôi nước mắt trâu phát hiện cái nào hữu dụng sẽ tỏa ánh sáng trắng nhạt thì Cố Khanh biết đồ huyền học nào hữu dụng sẽ phát sáng, tờ giấy trên tay cô chẳng có gì cả, là một tờ giấy trắng bình thường. Cố Khanh vo giấy thành một cục ném vào thùng rác. Xem ra phải tìm dụng cụ vẽ bùa chuyên môn rồi thử lại lần nữa. Tiết học sáng vừa kết thúc, người của khoa tiếng Trung liền phát hiện nam khôi của khoa Từ Hạo Hoa liên tục hai ngày trở thành trung tâm đề tài, thành đại biểu sở khanh mới nhất lao ra khỏi phòng học ngay khi tiếng chuông tan học đầu tiên reo lên, mấy người bạn nam bình thường chơi thân với gã gọi lại cũng không khiến Từ Hạo Hoa dừng lại. Gã chạy khỏi cổng trường, đến trạm xe, thời gian rất căng thẳng. Tuy chùa Tích Vân ở trong thành phố S nhưng nằm giữa sườn núi Phù Vân vùng ngoại thành, đi xe taxi phải mất một tiếng, gã còn cần leo núi nữa, cho nên nếu không nhanh chân đi qua, chờ khi gã lên núi phỏng chừng trời cũng tối thui. Từ Hạo Hoa đã tìm hiểu rồi, tin tức trên Weibo nói hôm nay phương trượng chủ trì của chùa Tích Vân là đại sư Từ Vân sẽ đi ra giảng giải Phật pháp cho Phật tử, đây là thời cơ tốt nhất cho gã đến xin giúp đỡ. Từ Hạo Hoa vừa lên xe đã nhận được tin nhắn của bạn gái: "Anh đang ở đâu?" Từ sau sự kiện hôm qua, mỗi cách một khoảng thời gian, bạn gái đều sẽ gửi tin nhắn như vậy để xác nhận gã có hẹn hò với cô gái nào khác không. Hễ Từ Hạo Hoa trả lời chậm thì đối phương sẽ trực tiếp gọi điện thoại tới, giống như bà vợ quanh năm đi đánh ghen ông chồng đến suy nhược thần kinh. Từ Hạo Hoa cũng không hiểu lắm. Trước kia bạn gái khá tốt, tinh nghịch hoạt bát, đôi khi nóng nảy như ớt hiểm nhưng không bám dính người, thấy sao cũng đáng yêu hết, vì sao bây giờ biến thành kẹo kéo dính chặt vào gã? Ngón tay ấn vài cái lên điện thoại di động, gã gửi tin nhắn: "Anh ra ngoài bận chút việc, buổi tối sẽ về trường." Từ Hạo Hoa thở dài, ngày tháng như vậy bao giờ mới hết.