Các nàng cảm thấy chỉ có yêu thú đáng yêu mới có thể phát ra tiếng kêu đáng yêu giống như Thiên Cẩu Thú. Nếu như Cửu Đầu Xà cũng có thể kêu như vậy, chắc chắn nó cũng là yêu thú đáng yêu.
Tuyền Ấu nghe xong lập tức hai mắt tỏa ánh sáng: "Cha, vậy ngươi nhanh kêu nó kêu một tiếng!"
"Tốt!" Lâm Hiên xoay người, nói với Cửu Đầu Thiên Mãng: "Ngươi qua đây, học tiếng kêu của Thiên Cẩu Thú!"
Thiên phú ngự thú cấp tông sư, đối với đại yêu Tam giai trở xuống, có thể nói là không chút lưu tình trấn áp. Một ánh mắt của Lâm Hiên là có thể truyền lại vô hạn uy áp cho Cửu Đầu Thiên Mãng. Thậm chí, yêu hồn của Cửu Đầu Thiên Mãng đều bị Lâm Hiên làm cho rung động.
Lâm Hiên hóa thành vô hạn uy nghiêm, nặng nề mà đánh thẳng vào linh trí của Cửu Đầu Thiên Mãng. Để từ sâu trong linh hồn nóc sinh ra ý thần phục Lâm Hiên.
Ô -
Cửu Đầu Thiên Mãng to lớn trong nháy mắt hoàn toàn không còn sát khí, trong chín ánh mắt đồng thời lộ ra vẻ kính úy. Nó từ giữa sườn núi rơi vào trong đầm nước, vội vàng bơi đến trước mặt Lâm Hiên.
Đám người Bạch Phong Tín thấy thế thì đều cả kinh há to miệng. Đế phu một câu nói khiến cho Cửu Đầu Thiên Mãng ngoan ngoãn đi tới. Đây là thiên phú ngự thú yêu nghiệt bực nào! Mà càng làm cho đám người giật mình là Cửu Đầu Thiên Mãng lại hoàn toàn làm theo yêu cầu của Lâm Hiên.
Ngao ngao ngao -
Nó học theo Thiên Cẩu Thú liên tiếp kêu ba tiếng.
Tu hành gần năm ngàn năm, Cửu Đầu Thiên Mãng này ăn vô số Thiên Cẩu Thú, cho nên học giống như đúc.
Thấy cảnh này, Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Hàm đầu tiên là sững sờ, sau đó từng người phình bụng cười to.
"Ha ha, chơi thật vui, nó học Thiên Cẩu Thú kêu thật!"
"Ta không còn sợ nó nữa!"
"Cha, ta cảm thấy nó thật đáng yêu!"
Nhìn thấy ba tỷ tỷ thay đổi thái độ với Cửu Đầu Thiên Mãng, Tuyền Ấu cũng vui vẻ đến đập tay.
Lâm Hiên âm thầm cười một tiếng, cuối cùng hoàn mỹ giải quyết vấn đề này.
Mà nhìn thấy Lâm Hiên một chiêu hóa giải mâu thuẫn ở giữa bọn nhỏ, đám người Bạch Phong Tín càng kính nể vạn phần. Lần này Lâm Hiên xuất thủ, chẳng những thể hiện năng lực ngự thú cường đại mà còn triển lộ ra trí tuệ của một phụ thần.
"Bắc Huyền Thiên Đế phu, chắc chắn là một nhân vật phi phàm!"
Bọn người Bạch Phong Tín đều phát ra cảm khái tương tự ở trong lòng.
"Cha, vậy rốt cuộc nó gọi là gì?" Mấy người Tuyền Châu đồng thời hỏi.
"Nó gọi là Cửu Đầu Thiên Mãng." Lâm Hiên cười nói.
Tuyền Ấu vẻ mặt mong đợi hỏi: "Vậy ta có thể gọi nó tiểu Cửu không?"
"Ngươi muốn gọi là gì đều được." Lâm Hiên quay qua nhìn Cửu Đầu Thiên Mãng: "Ngươi biến thành nhỏ nhất."
Theo hắn biết, Cửu Đầu Thiên Mãng cấp bậc đại yêu có thể tự do co lại thân thể. Trước mắt Cửu Đầu Thiên Mãng có hình thể quá khổng lồ, mang về Thủy Tinh Cung sợ là sẽ dọa sợ một đám người hầu. Vẫn nên để nó biến thành nhỏ một chút mới tốt, ít nhất đáng yêu hơn một chút.
Chín cái đầu của Cửu Đầu Thiên Mãng đồng thời gật một cái. Một đạo hào quang màu vàng đất huyền bí hiện lên, nó lập tức trở nên chỉ lớn cỡ lòng bàn tay.
Lâm Hiên cười nhìn về phía mấy người Tuyền Ấu: "Bây giờ các ngươi có thể tùy tiện chơi với nó."
"Quá tốt rồi!"
Các tiểu nha đầu lập tức không kìm được vui mừng. Nhìn Cửu Đầu Thiên Mãng lớn chừng bàn tay, cảm thấy nó thật sự vô cùng khả ái.
Sau đó, tiểu nha đầu kêu "Tiểu Cửu" "Tiểu Cửu", vui sướng đùa giỡn với Cửu Đầu Thiên Mãng.
Bọn người Bạch Phong Tín nhìn thấy cảnh này, đối với Lâm Hiên bọn họ đã triệt để tâm phục khẩu phục. Có thể đưa Nhị giai đại yêu Cửu Đầu Thiên Mãng cho hài tử chơi, Lâm Hiên tuyệt đối là đệ nhất nhân!
Nghĩ đến thời gian bí cảnh mở ra có hạn, mà phía trên ngọn núi lớn có lẽ còn có bảo bối khác. Bọn người Bạch Phong Tín quyết định tiếp tục lên núi tầm bảo.
Ầm ầm -
Không chờ bọn họ đi mấy bước, đại sơn cao không thấy đỉnh bỗng nhiên như gặp phải địa chấn, rung động không thôi. Mà lần này, ngọn núi lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được phân liệt đổ sụp.
Nham thạch kinh khủng giống như thủy triều chen chúc đổ xuống, liên đới lấy toàn bộ bí cảnh đều chấn động.
"Hỏng bét, bí cảnh muốn đổ sụp!"
Bọn người Bạch Phong Tín kinh nghiệm lão đạo liếc mắt một cái là nhìn ra sắp xảy ra nguy hiểm. Cũng không phải là tất cả bí cảnh đều sẽ đổ sụp mà một khi đổ sụp thì tạo thành tổn thương chính là không thể thừa nhận. Nhất là loại bí cảnh cỡ lớn trước mắt, đào tẩu trễ, chắc chắn chỉ có tử lộ.
Bạch Phong Tín suy đoán rất có thể Cửu Đầu Thiên Mãng chính là trụ cột vô hình của bí cảnh này. Bây giờ nó bị hàng phục thu nhỏ, nói không chừng trực tiếp đưa đến bí cảnh sụp đổ.
Không kịp nghĩ nhiều.
"Mau trốn!"
Bạch Phong Tín hét lớn một tiếng, dẫn theo môn hạ đệ tử điên cuồng đào tẩu.
Mấy người Tuyền Châu lập tức trở về đến bên cạnh Lâm Hiên, bốn tiểu nha đầu dính sát Lâm Hiên: "Cha, thật là nguy hiểm, chúng ta cũng đi thôi!"
Tuyền Hàm xoay chuyển ánh mắt, thấy được Lăng Dung cách đó không xa, vội vàng nói: "Cha, a di đó không ai trợ giúp, có thể chết hay không?"
Tuyền Hi nói thầm một tiếng: "Nàng còn yếu hơn chúng ta nữa!"
Tuyền Châu gật gật đầu: "Đúng đó, nàng bị thương rất nặng."
"Yên tâm, nàng không chết được."
Lúc đầu Lâm Hiên cũng không có ý định rời khỏi đây như vậy, có bọn nhỏ nhìn, đương nhiên phải làm người tốt đến cùng.
"Ngươi đến bên cạnh ta." Lâm Hiên tùy ý nhìn thoáng qua Lăng Dung.
"Rõ!" Lăng Dung không cần suy nghĩ, đi đến bên cạnh Lâm Hiên.
Sau khi tới gần, nàng phát hiện mình giống như tiến vào một mảnh thế giới hoàn toàn mới. Cho dù bí cảnh sóng cả mãnh liệt cũng mảy may không gây thương tổn được thân thể của mình.
Mà lúc này, bí cảnh triệt để bật nát. Núi cao vạn trượng, rừng cây cây cối. Đều như sa vào một cái vòng xoáy cực lớn, trong tiếng nổ vang, ngã xuống chỗ Lâm Hiên.