Chương 43: Rạch Bụng

Sau Khi Bị Đụng Hỏng Đầu, Ta Được Hắc Liên Hoa Nhặt Về

Quân Tử Sinh 22-11-2024 08:46:07

Âm Thi Cổ một khi chui vào cơ thể người, sẽ tìm một chỗ trú ngụ để ấp nở, mắt thường của con người gần như không thể nhìn thấy, chỉ có thể dùng tay để cảm nhận, từ đó xác định vị trí chính xác của nó. Hạ Tuế An nhất thời không tìm thấy thứ gì đó có thể bịt mắt, Kỳ Bất Nghiễn ra hiệu nàng có thể dùng dây váy của mình, chiều rộng vừa vặn, chỉ hơi dài một chút. Dài cũng không sao, buông thõng xuống sau lưng là được. Không muốn kéo dài thêm nữa, sớm giải cổ sớm giải thoát. Hạ Tuế An cũng không ngại ngùng nữa, kiễng chân tiến tới trước người Kỳ Bất Nghiễn, mở rộng dây váy màu xanh nhạt ra bịt mắt hắn lại, buộc một nút sau gáy. Làm xong những việc này, Hạ Tuế An kéo Kỳ Bất Nghiễn ngồi lên giường, nói: "Được rồi." "Ừm." Kỳ Bất Nghiễn bị che mắt không thấy gì đụng vào người Hạ Tuế An, nàng không tự chủ được rụt cả vai lại. Hắn dựa quá gần, hơi thở phả xuống làn da trần trụi của nàng, có cảm giác như lông vũ nhẹ nhàng quét qua. Đầu ngón tay của Kỳ Bất Nghiễn dọc theo khuôn mặt của Hạ Tuế An di chuyển xuống, chạm vào bờ vai của nàng, rồi lần ra phía sau, tỉ mỉ ấn lên xương bả vai rõ ràng, đường cong xương sống với đường nét lồi lõm. Tiếng hít thở của Hạ Tuế An rất nhẹ. Hắn như cảm nhận được chỗ nào đó ở lưng nàng có khối u bất thường, liền nghiêng người tới. Nhưng họ ngồi đối diện nhau, Kỳ Bất Nghiễn nghiêng người tới thì mái tóc dài được buộc bằng chuông bạc của hắn sẽ quét qua người nàng, ngứa lắm. Hạ Tuế An căng thẳng, bàn tay buông thõng bên người nắm chặt lại. Kỳ Bất Nghiễn bị dây đai váy che kín đôi mắt chỉ lộ ra nửa gương mặt phía dưới, ấn xuống chỗ giống như có khối u bất thường ở lưng nàng, hỏi: "Có đau không?" Nàng ngượng ngùng: "Ngứa." Kỳ Bất Nghiễn dừng tay lại: "Ngứa?" Hạ Tuế An gạt mái tóc dài của Kỳ Bất Nghiễn đang rơi xuống trước mặt hắn ra sau lưng, sắc mặt ngượng ngùng: "Giờ không ngứa nữa rồi, huynh tiếp tục đi." Vì Hạ Tuế An không đau nên chỗ hơi nhô ra nhỏ xíu này không phải là chỗ Âm Thi Cổ trú ngụ. Kỳ Bất Nghiễn bình tĩnh dịch tay ra, kiểm tra xong lưng nàng, hắn định kiểm tra phía trước của nàng. Chốc lát sau, ngón tay chạm vào chỗ mềm mại. Hạ Tuế An nín thở. Kỳ Bất Nghiễn đang muốn tiếp tục, Hạ Tuế An theo bản năng bắt lấy tay hắn. Hắn đành đứng im, đôi mắt trông như xuyên thấu qua lớp dây đai váy để nhìn thấy nàng. Mà Hạ Tuế An cũng đang nhìn Kỳ Bất Nghiễn. Khuôn mặt thiếu niên bị che mất nửa trên, người khác khi nhìn về phía hắn, ánh mắt sẽ tự động nhìn xuống nửa mặt dưới cùng một đoạn cần cổ kéo dài từ trong cổ áo ra, mê người nhưng cũng có chút yếu đuối mong manh. Nghĩ đến cụm từ yếu đuối mong manh này, ánh mắt Hạ Tuế An lóe lên một tia khác thường, nàng thấy mình quả là điên rồi mới dùng cụm từ yếu đuối mong manh để hình dung Kỳ Bất Nghiễn, một người giết người thoải mái như bóp chết một con kiến vậy. Nhìn lại Kỳ Bất Nghiễn, thấy hắn vẫn bình thản như thường. Một hồi sau, nàng buông tay hắn ra: "Ngại quá, ta hơi căng thẳng." Sau đó hỏi hắn có thể đợi sau khi xác định những chỗ khác không còn Âm Thi Cổ nữa mới kiểm tra tới chỗ của mình hay không. Kỳ Bất Nghiễn làm như không có việc gì "Ừ" một tiếng, rồi tránh khỏi chỗ ban nãy, muốn để đến lúc cuối kiểm tra cũng thế thôi, sau đó Kỳ Bất Nghiễn chìa tay ra kiểm tra quanh eo và bụng nàng. Ngay khi hắn ấn vào eo và bụng của nàng, Hạ Tuế An đã kêu lên đau đớn. Dường như Âm Thi Cổ cũng cảm nhận được lực ép từ bên ngoài, nó chưa kịp đẻ trứng nên đã lo lắng vùng vẫy lung tung, muốn trốn sang chỗ khác. Kỳ Bất Nghiễn giơ tay lên, một con dao găm rơi ra khỏi bao tay. Ngay khi Hạ Tuế An nhìn thấy con dao găm đó, trước mắt nàng tối sầm lại, tay chân cứng đờ. Đây là định trực tiếp mổ lấy ra luôn sao? Thật khó tưởng tượng. Lời của Kỳ Bất Nghiễn đã chứng thực cho phỏng đoán của nàng: "Bây giờ ta phải đào nó ra rồi đem đốt đi, nàng sẽ rất đau." Hắn rút con dao găm ra khỏi vỏ. Hạ Tuế An không biết lúc này mình trông như thế nào, có lẽ là sắc mặt tái nhợt, môi tái đi, song nàng biết rõ giọng mình run rẩy lắm: "Được, vậy huynh cứ làm đi." Dao găm áp vào da thịt Hạ Tuế An. Cảm giác sắc lạnh, băng giá khiến Hạ Tuế An muốn cúi đầu xuống nhìn nhưng lại không dám đối mặt với cảnh dao găm cắt qua da thịt.