Chương 43: Nhân Sâm Cùng Du Vật 1

Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Hương Tô Lật 23-11-2023 17:28:29

Lệ thành không mưa liền không phải Lệ thành. Về khuya, trời mưa như trút nước. Chân Minh Châu ngủ như heo con, cô vẫn không tỉnh giấc dù tiếng sấm ầm vang đầy trời. Có lẽ do đêm qua ngủ ngon giấc nên hôm nay Chân Minh Châu dậy khá sớm. Cô đi đến chỗ máy giám sát nhìn xem tình hình bên ngoài, quả nhiên khung cảnh trước cổng đã thay đổi - là một mảng xanh um. Tuy nhiên, lần này bên ngoài cửa không có người. Điều này cho thấy không phải mỗi lần xuyên qua đều có người. Chân Minh Châu tỉnh dậy cũng không muốn ngủ tiếp. Mưa vẫn không ngừng, cô chỉ đơn giản ngồi nhìn cảnh sắc bên ngoài thông qua máy giám sát. Đúng vậy, là cảnh sắc. Bên ngoài mặc dù là núi rừng sâu thẳm nhưng lại mang đến một tư vị khác. Chân Minh Châu nghĩ cô có thể sống ở nơi này đến trăm tuổi. Ở hiện đại, chỉ số không khí ở Ly Sơn bọn họ rất cao, nếu xuyên đến cổ đại còn không phải trong không khí hoàn toàn là oxy tự nhiên thôi sao? Nghĩ như vậy, cô đơn giản khoác một chiếc áo quân lục rồi tản bộ trong sân. Hiếm có được cơ hội tốt như vậy, hít thở được càng nhiều không khí trong lành thì càng tốt. Mặc dù trời mưa nhưng Chân Minh Châu vẫn có thể thoải mái đi bộ dưới mái hiên. Qua một đêm, cơn mưa to đã chuyển sang mưa phùn lất phất, cô ngâm nga một ca khúc, chỉ cảm thấy mình thiếu một cái lồng chim thì sẽ giống với cụ bà đã về hưu. Điều này nói lên cô thật đúng là chẳng khác gì con gái được thiên gia lựa chọn. Nếu không phải như vậy thì làm sao cô có được vận khí thần bí này. Phải biết rằng không phải ai cũng có thể hưởng thụ được không khí trong lành, tinh khiết như vậy. Oxy hôm nay phải đáng giá đến 10 tỷ đó, như vậy không phải cô quá hời rồi sao. Chân Minh Châu âm thầm cười, sau đó cô đi đến mở cổng ra. Nói thật, lần Lý Quế Hoa xuyên đến cô không có can đảm mở cửa. Nhưng hiện tại, cô đã dần thích ứng với chuyện này, vì thế cô liền dẫm chân bước ra ngoài. Tuy rằng vẫn cảm thấy thấp thỏm nhưng không có nghĩa là không dám. Cô lấy hết can đảm bước ra ngoài. Kỳ thật cũng không quá khó khăn, mà còn đơn giản hơn cô nghĩ. Một chân tiến vào là hiện đại, một chân bước ra là cổ đại, cô chưa bao giờ nghe qua cổ đại là như thế nào. Cô cũng không có cảm giác gì nhiều, chỉ cảm thấy ảo diệu. Chân Minh Châu: "Sáng sớm thức dậy, ôm lấy mặt trời." À hiện tại không có mặt trời, nhưng tâm tình vẫn rất tốt. Chân Minh Châu nhìn cách đó không xa, ngạc nhiên oa lên một tiếng. Đằng kia là một cây hương xuân, thấy nó cô lập tức phấn khích: "Thật tốt nha." Hương xuân ăn rất ngon, cô cùng ba Chân siêu thích món này. Chân Minh Châu không quan tâm đến cơn mưa phùn, chạy nhanh ra ngoài. Lúc này là thời điểm hương xuân tươi non, chỉ vừa nhìn liền biết tươi mới và ăn rất ngon. Vì thế, cô nhanh tay ngắt hương xuân. Rất nhanh cây hương xuân liền trơ trụi. Chân Minh Châu thì lại cao hứng: "Đây là hương xuân thuần thiên nhiên." Cô hái thật nhiều hương xuân, vui vẻ nhảy nhót trở về, vừa đi đến cửa cô liền quay đầu lại, bỗng nhiên nảy ra một sáng kiến. Cô có thể ở Mãnh Hổ Lĩnh trồng rau a. Bên này khí hậu rất tốt, lại thuần thiên nhiên không bị ô nhiễm, nếu trồng rau để ăn chắc chắn đối với thân thể rất tốt. Dù việc thu hoạch rau củ có thể bị chậm trễ thì Chân Minh Châu cũng cảm thấy sáng kiến này rất tốt. Cô tính sẽ trồng mỗi loại một chút, cố gắng chăm sóc, dù trời không mưa không thể xuyên qua thì cũng có thể kéo dài được một thời gian. Dù không thể xuyên qua cũng không có gì, xem như cô bỏ ra một ít sức lao động mà thôi. Chân Minh Châu nghĩ như vậy liền cảm thấy cả người tràn ngập nhiệt huyết. Thực phẩm thuần thiên nhiên, không bị ô nhiễm; như vậy cô có thể gửi qua cho ba mình cùng Lâm Nghiên một ít. Mọi người đều phải giữ gìn sức khỏe thật tốt. Nghĩ như vậy, Chân Minh Châu càng thêm sung sướng, miệng ngâm nga một đoạn nhạc rồi đi về nhà, đi được vài bước lại xoay đầu nhìn về phía sau. Lúc này, cô xách một cái rổ nhỏ, mặc áo mưa và mang ủng đi mưa. Ba cô rất thích mua hàng ở bán đồ dùng thường được sử dụng trong quân đội, chất lượng rất tốt. Lần này ra ngoài Chân Minh Châu đã khiến cây hương xuân trơ trụi lá, nhưng những đọt hương xuân hái được đúng là rất tươi non, đảm bảo ăn ngon. Trong lúc Chân Minh Châu bận rộn, trời mưa bất thường lúc to lúc nhỏ. Thế nhưng, điều này không hề ảnh hưởng đến động tác của cô, dáng vẻ vui sướng như chú chim hỉ thước. Làm sao lại không vui được, chỉ cần có thu hoạch là có thể vui vẻ. "Ấy, kia là cái gì?" Chân Minh Châu ngồi xổm xuống, liền nhận ra đây là một loại rau dại ở nơi này, mỗi năm đều có người lên núi đào về ăn. Cô không chút khách khí ngắt lấy, nếu gặp được chính là duyên phận. Mà đã là duyên phận thì không thể nào bỏ qua mà không ăn. Chân Minh Châu say mê đào rau dại, đôi chân cứ đi theo đám rau, nhưng khi cô ngẩng đầu lên vẫn có thể nhìn thấy tấm bảng Xuân Sơn homestay. Mặt dù lá gan cô lớn nhưng cũng không dám đi xa. Mỗi thời khắc cô đều nhớ kỹ nơi đây là rừng sâu, có lão hổ nha. Mắt thấy giỏ rau dại đã gần đầy, Chân Minh Châu chuẩn bị đứng dậy thì bỗng nhiên "Ô" lên một tiếng. Ngày mưa cũng không phải là không có nguy hiểm. Cô thình lình đứng không vững nên trượt ngã xuống đất. Chân Minh Châu "Ôi cha mẹ ơi." Cô xoa xoa mông, mặt không có biểu tình gì lồm cồm bò dậy. Ba cô không ở đây nên khóc cũng không được gì. Bất quá, đây là loại thức ăn gì? Chân Minh Châu nhìn vị trí mình vừa té ngã có cây rau dại trông có vẻ quen mắt. Cô do dự một chút rồi ngồi xuống chuẩn bị ngắt lấy, tự mình ra tay cơm no áo ấm. Cô cảm thấy loại thực vật này nhìn rất quen, mà theo động tác của cô thì hình dáng của nó dần hiện ra. "Má ơi." Chân Minh Châu không thể nào tưởng tượng được bản thân mình có thể đào được nhân sâm. Cô nhìn "củ cải nhỏ" dính một ít đất, gương mặt dại ra trông không khác gì mặt ngố của Husky. Tuy vậy, động tác đào đất của Chân Minh Châu ngày càng nhanh, nhưng cô rất cẩn thận. Vì mãi chỉ nghĩ đến việc đào nhân sâm nên mặt cô lấm lem như mèo. Nhưng cô có thể, cô sẵn lòng tái chiến trăm năm. Tuy nhiên, mưa hình như đã rất nhỏ, nên Chân Minh Châu không dám trì hoãn, một tay cầm nhân sâm một tay xách giỏ rau chạy về nhà. Đúng lúc này, cô nghe được tiếng hổ gầm, hoảng sợ đến nỗi hai chân lảo đảo, chạy càng nhanh hơn. Ôi mẹ ơi, cô cùng lão hổ không thể trở thành bạn tốt.