Chương 43: Huấn luyện viên, tôi muốn tham gia huấn luyện đặc biệt (2)
Võ Đạo Tông Sư
Mực Thích Lặn Nước03-04-2023 11:40:56
Lúc này, cửa xe đã mở ra, Lâu Thành từ phản ứng càng thêm kịch liệt của fan biết Lương Nhất Phàm đã xuất hiện, đáng tiếc mình đưa lưng về phía hắn, không có cách nào nhìn thấy.
Thủy triều càng thêm mãnh liệt, tiếng hô càng thêm vang dội, Lâu Thành chỉ cảm thấy phòng tuyến bản thân sắp bị đánh sập, thời khắc nguy cấp, hắn nghe thấy một thanh âm văng vẳng thuần hậu:
"Các vị yên tĩnh một chút, có thể được mọi người yêu mến như vậy, Lương Nhất Phàm tôi được yêu mà sợ, nhưng bây giờ đã là rạng sáng, chúng ta không thể vì mình, quấy rầy đến người khác nghỉ ngơi, mọi người yên lặng một chút, tôi ở nơi này bầu bạn với mọi người."
Trong trường hợp ồn ào như thế hỗn loạn như thế, thanh âm này không có khác biệt, đều rõ ràng truyền vào lỗ tai mỗi người, tạp âm im bặt mà dừng, ở ngoài khách sạn khôi phục yên tĩnh, đám người cũng dừng bước.
Lâu Thành và Thái Tông Minh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bậc thang, chỗ cửa khách sạn, chỗ đèn đuốc chiếu rọi, có nam tử chiều cao trung bình đang đứng, chiều cao xấp xỉ với Lâu Thành, mặc quần áo võ đạo phong cách cổ xưa màu lam đậm, khí chất trầm ổn, không giống người thường, chỉ đứng ở chỗ này, đã có cảm giác biển lớn sâu thẳm đại địa vô ngần, làm người ta trực tiếp xem nhẹ diện mạo bình thường kia.
"Thật sự là Lương Nhất Phàm..." Thái Tông Minh nói nhỏ một câu.
Lương Nhất Phàm ngoài ba mươi, chính là tuổi trưởng thành nhất nhưng lại không tỏ ra già của nam nhân, đối mặt ánh mắt các fan, hắn cười ôn hòa nói: "Ưu ái khó báo, mọi người xếp hàng lại đây kí tên đi, đêm nay không ký xong tôi không lên. Đương nhiên, đừng xôn xao, làm ồn đến người khác thì không tốt, chúng ta đều là người có tố chất."
Lời này vừa nói ra, các fan nhất thời cảm động, các nữ hài tử thậm chí che miệng, rơi lệ, khóc nói Lương Nhất Phàm thật tốt mà.
Bộ đàm đám người Lâu Thành lần nữa vang lên: "Các cậu duy trì trật tự, để bọn họ yên tĩnh xếp hàng."
Chức trách thay đổi, Lâu Thành và Thái Tông Minh lại bắt đầu bận rộn, ngăn lại người chen ngang, để các fan xếp hàng có trật tự, từng người đi lên kí tên, máy ảnh của các phóng viên bên cạnh chợt lóe chợt lóe, ghi lại cảnh tượng trước mặt.
Đêm yên tĩnh lại, Thái Tông Minh nhìn nhìn Lương Nhất Phàm dụng tâm kí tên dưới đèn đuốc, lại nhìn nhìn đám đông fan nghiêm túc xếp hàng cùng các phóng viên chung quanh, bỗng quay đầu, nhìn Lâu Thành, khẽ hô một tiếng:
"Chanh Tử..."
"Cái gì?" Lâu Thành mờ mịt hỏi.
Thái Tông Minh hít một hơi thật sâu, giọng điệu nghiêm chỉnh trước nay chưa từng có:
"Tôi muốn tham gia huấn luyện đặc biệt."
Ặc... Lâu Thành nhìn hắn một cái thật sâu, hơi mở miệng, tâm tình như có cộng hưởng.
Trong lúc duy trì trật tự, hắn không nói bao nhiêu, thời gian qua đi từng phút từng giây, đến hơn ba giờ sáng, đội ngũ kí tên chỉ còn lại có ít ỏi mấy người, chung quanh là đám người lưu luyến.
Nhìn đội ngũ càng lúc càng ngắn, sắp kết thúc, Lâu Thành thở hắt ra, bỗng nhiên bước ra khỏi đội ngũ, dựa vào ưu thế địa lợi, trong vài bước liền xếp đến cuối cùng, phía trước chỉ có ba người hâm mộ.
"Này, đó là ai, làm cái gì vậy? Lui về!" Tiếng tức giận mắng từ bộ đàm truyền đến.
Lâu Thành duỗi tay, trực tiếp đóng bộ đàm, giờ khắc này, hắn cảm thấy mình đặc biệt có hương vị nam nhân.
Vì loại chuyện này, còn có thể xử phạt ta hay sao?
Xử phạt ta cũng nhận!
Thái Tông Minh hơi há hốc mồm, sửng sốt ra một lát, tiếp theo chợt nhảy ra, xếp đến phía sau Lâu Thành, thuận tay cũng tắt đi bộ đàm.
"Chanh Tử, hôm nay tôi sùng bái cậu!" Hắn nói thật khẽ.
Lâu Thành đã đến trước mặt Lương Nhất Phàm, lấy ra một bản bút ký nho nhỏ, đáng yêu đã sớm chuẩn bị sẵn, có chút thấp thỏm nói:
"Lương tiên sinh, tôi cùng bạn tôi đều đặc biệt sùng bái anh, hy vọng anh có thể ký tên."
Lương Nhất Phàm khẽ cười nói: "Không cần lo lắng, mọi người vất vả một đêm, tôi thấy hết cả rồi, từng nhóm thay phiên tới đây kí tên là được."
Thanh âm không lớn, truyền khắp bốn phía, học sinh đảm đương nhân viên bảo an đều thấp giọng hoan hô.
Nhìn Lương Nhất Phàm ở bút ký bản thượng phiên trang ký ba cái danh, Lâu Thành lại cao hưng lại cảm động nói:
"Cảm ơn, cảm ơn!"...
Nửa giờ sau, cửa khách sạn.
"May mà lần này không xảy ra chuyện gì, nếu là các cậu làm bậy tạo thành chuyện gì, tôi xem các cậu ăn nói như thế nào? Đến lúc đó khai trừ các cậu cũng không tính là quá phận..." Phó phòng ban bảo vệ ở trước Lâu Thành cùng Thái Tông Minh phát ra từng trận rống giận, tiến hành răn dạy kịch liệt nhất.
Một hồi lâu sau, hắn mới chưa hết thèm nói: "Tôi sẽ nói cho viện trưởng của các cậu, có xử phạt hay không phải xem thái độ nhận sai của các cậu lúc đó."
"Lão sư nói đúng, dạy bảo hay lắm, đều là lỗi của bọn em, bọn em quá trẻ tuổi quá xúc động." Thái Tông Minh nhất quán co được dãn được, Lâu Thành cũng nhận sai theo, dù sao kí tên đã tới tay!
Sự tình trở lại học viện nhà mình xử trí, đường sống để thương lượng liền lớn, bao che khuyết điểm là truyền thống tốt đẹp của mỗi đoàn thể.
Tiễn bước phó phòng, Lâu Thành thở hắt ra: "Thật lợi hại, không hổ là cao thủ chuyên nghiệp thất phẩm trước kia, ngồi văn phòng nhiều năm như vậy, rống giận cũng thiếu chút nữa khiến tôi không có cách nào ôm nguyên thủ nhất."
"Cậu vừa rồi đang tĩnh cọc?" Thái Tông Minh liếc về phía Lâu Thành.
"Đúng vậy, nếu không nhàm chán bao nhiêu." Lâu Thành vẻ mặt đương nhiên.
Lúc này, tiếp cận năm giờ, đám người đã giải tán, chung quanh khách sạn yên tĩnh khác thường, gió thu hiu hiu, thổi lên quần áo, Thái Tông Minh cùng Lâu Thành theo bản năng liền lâm vào trầm tĩnh.
Nhìn nhìn đèn đuốc đại sảnh khách sạn, cảm thụ được thu lạnh bên ngoài, Lâu Thành bỗng nhiên mở miệng nói: "Chủy Vương, cậu thật sự muốn tham gia võ đạo xã huấn luyện đặc biệt? Không sợ không có thời gian bên bạn gái? Không sợ không có thời gian ngủ nướng cùng chơi game?"
Thái Tông Minh phun ra một luồng khí nóng: "Vị kia nhà tôi vẫn luôn là học phách, tôi sẽ giựt giây cô ấy chọn chuyên ngành thứ hai, hơn nữa tôi sẽ mang thời gian trò chơi tiết kiệm để chat video với cô ấy. Hê hê, tôi tính Noel tết nguyên đán trong khoảng thời gian đó bay đi đế đô một chuyến, hẹn hò vài ngày, bây giờ phải tích lũy tiền."
Hắn gia cảnh không tệ, phí sinh hoạt mỗi tháng là hơn gấp đôi Lâu Thành, chừng ba ngàn, nhưng tiêu tiền cũng lợi hại, chưa bao giờ thấy thừa, về phần vấn đề đi học, có mọi người phòng ngủ hỗ trợ điểm danh, khấu trừ ngày hội cùng cuối tuần, nhiều lắm trốn học ba bốn ngày.
Không đợi Lâu Thành nói chuyện, hắn tiếp tục nói:
"Tôi coi như nghĩ kỹ rồi, tốt nghiệp đại học, chúng ta phải bước vào xã hội, sẽ không giống như bây giờ có rảnh rỗi có tinh lực, có xúc động có nhiệt huyết."
"Tôi trước nay luôn thích võ đạo, tuy con ngươi tương đối lười, nhưng vẫn sẽ thường xuyên ảo tưởng một phen, con người không có lý tưởng, so với cá muối có gì khác nhau? Tôi không muốn bốn năm đại học, trừ đi học cùng thi, chỉ còn lại có trò chơi làm hồi ức."
"Thiên phú tôi coi như không tệ, bây giờ cũng có nghiệp dư ngũ phẩm, đến lúc đó chưa chắc không có hy vọng tiến vào giới võ đạo chuyên nghiệp."
"Dù sao thử một lần, nói không chừng được thì sao? Tựa như cậu theo đuổi nữ thần của cậu, nói không chừng mèo mù vớ chuột chết thì sao?"
Lâu Thành lườm hắn: "Cậu đang tự tình thì trữ tình đi, dìm tôi làm cái gì?"
"Thói quen." Thái Tông Minh hề hề nói.
Hai người nhìn nhau cười, chợt sinh ra sự ăn ý, đồng thời nói ra câu thoại kia:
"Cuộc đời khổ ngắn, ngại gì thử một lần?"