Một bàn tay lạnh buốt như con rắn độc bất ngờ tóm lấy cổ bóng đen kia siết mạnh, kèm theo đó là tiếng rên xen lẫn đau đớn và kinh ngạc kéo kẻ đó vào trong nhà ngã lăn ra đất; đồng thời tại chỗ sâu nhất trong bóng tối, một luồng hắc ám hóa thành đoản kiếm không ánh sáng ẩn chứa khí thế khát máu tàn nhẫn nhắm vào lồng ngực bóng đen kia.
Có tiếng người thở gấp như ác ma cười tàn ác, lại như nỗi sợ hãi tuyệt vọng hướng về phía máu tươi dập tắt cơn run rẩy trong ác mộng.
- AAAAAAA!
Một tiếng thất thanh vang lên đầy sợ sệt tức tưởi, run lẩy bẩy như cỏ khô trong gió.
Bóng đêm mãnh liệt dâng trào, cuồn cuộn trong nhà tranh cô độc này. Lưỡi kiếm màu đen âm hiểm phá xuyên màn đêm gió buốt, xé rách cả trang phục lao về phía lồng ngực của cô gái!
Ánh mắt hắn sáng lên một tia lạnh lùng!
Nhận ra đường nét mơ hồ của gương mặt kia trong sát khí quyết liệt, hắn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
Bóng tối chợt dừng lại như thủy triều đông cứng giữa không trung, mọi âm thanh đều biến mất, cả huyết dịch cũng như ngừng chảy trong khoảnh khắc đó.
Lưỡi kiếm lạnh lẽo đã xuyên qua lớp áo cắm vào khuôn ngực nảy nở của cô gái, nếu sâu thêm chút nữa đã nguy đến tính mạng.
Thế giới bên ngoài dần dần trở lại bình thường, nhưng bên tai lại nghe thấy âm thanh gì đó, gió nổi lên như sóng, thổi qua vù vù.
Lưỡi kiếm kia vẫn chưa rời khỏi, cô gái nằm trên mặt đất, toàn thân lạnh buốt, không hề động đậy.
Chẳng biết đã qua bao lâu, có lẽ là trong chớp mắt, lại như cả cuộc đời dài đằng đẵng thoáng trôi, cơn lạnh đè lên lồng ngực như băng tuyết từ từ nhấc lên trở lại vào bóng tối. ...
Tia lửa nổ vang "lách tách", sau đó thắp sáng một cây nến bên bàn.
Ánh nến mông lung xua tan đi bóng tối, đem đến một chút ấm áp trong căn nhà tranh cô độc này. Khi ánh sáng rọi xuống mặt đất, người đó quay đầu lại, đó là Đinh Đang.
Lúc này trông nàng khá nhếch nhác, tóc tai rối bời, trang phục xốc xếch, sắc mặt trắng nhợt đến rợn người. Nàng chậm rãi ngồi dậy nhìn người đang ngồi cạnh bàn, hắn vẫn đang nắm đoản kiếm trong tay.
Đó là một thanh kiếm màu đen, không ánh sáng.
Lục Trần quay qua lẳng lặng nhìn cô gái, một lúc sau, hắn đi đóng cửa lại.
Tiếng gió thê lương cũng giảm đi nhiều, luồng hơi lạnh đó cũng bị chắn ở bên ngoài. Sắc mặt của Đinh Đang cũng khá hơn hẳn, nàng từ từ bò dậy, nhưng ánh mắt nhìn Lục Trần có vài phần sợ hãi, một lát sau, nàng thấp giọng nói:
- Lúc nãy suýt nữa ngươi giết ta rồi.
Lục Trần im lặng, cất đi thanh đoản kiếm, sau đó rót một chén nước đưa cho Đinh Đang, bình thản nói:
- Ngươi không nên đến nhà ta vào lúc này.
Đinh Đang khẽ cúi đầu, hay tay bưng chén nước ngồi lên giường của Lục Trần, chậm rãi mím môi.
Lục Trần kéo một băng ghế cạnh bàn ngồi đối diện với Đinh Đang, chỉ im lặng đánh giá nàng.
Ngoại trừ việc sợ hãi khi nãy, Đinh Đang hầu như không sao, chẳng qua có lẽ vì mệt mỏi nên sắc mặt hơi tiều tụy.
Một lúc sau, Đinh Đang đặt chén nước lên bàn, nói:
- Ta mệt quá, không đi nổi xuống thôn dưới chân núi nữa, nên muốn đến chỗ ngươi nghỉ ngơi một chút.
Lục Trần nhìn nàng rồi gật đầu:
- Được thôi. ...
Trên giường có sẵn chăn đệm, thậm chí trong chăn vẫn còn vương vấn hơi ấm. Khi Đinh Đang nằm xuống, liền nghĩ đến trước đó không lâu Lục Trần cũng nằm ở đây, tuy không thoải mái như khuê phòng tại nhà, nhưng lại là nơi khiến lòng người an yên.
Lục Trần ngồi trước giường đắp chăn cho cô, ánh mắt hai người giao nhau, trong mắt hắn phản chiếu ánh nến lung linh. Thân người dưới chăn của Đinh Đang khẽ run lên, , nhưng lát sau, Lục Trần bèn đến cạnh bàn thổi tắt nến.
Bóng đêm ập đến, bóng dáng của hắn cũng mờ hẳn, hắn lại đến cạnh giường nằm xuống dưới đất.
Đêm nay họ rất ít nói, chẳng hiểu vì sao không cười đùa vui vẻ như ngày thường mà chỉ giữ im lặng.
Trong bóng tối, chẳng biết đã qua bao lâu, đột nhiên Đinh Đang lên tiếng:
- Ngươi ngủ chưa?
- Vẫn chưa.
Tiếng của Lục Trần vang lên từ bên cạnh giường.
Đinh Đang im lặng một hồi, lại hỏi:
- Ngươi lạnh không?
- Vẫn ổn, không lạnh.
- Ngươi không muốn hỏi tại sao ta lại như vậy, hoặc là tại sao cứ phải lên núi à?
Lần này Lục Trần không trả lời, một lát sau mới nói:
- Ngươi không nói, ta cũng không hỏi.
Đinh Đang lại im lặng, qua một lúc lâu, trong nhà không còn âm thanh nào. Nhưng vì quá yên tĩnh, hình như có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, có lẽ cả tiếng tim đang đập từ lồng ngực nữa.
Đinh Đang từ từ cuộn mình trong chăn, nàng khoanh hai tay trước ngực, hình như thấy hơi lạnh. Qua một lúc nữa, nàng lại cất lời:
- Ta muốn nói chút chuyện với ngươi, được không?
Lục Trần đáp:
- Được.
Đinh Đang tiếp lời:
- Ta lên núi đến Long hồ để gặp một người.
- Ừm.
- Người đó là Lý Quý.
- ...
- Ta mượn linh thạch của ngươi, cộng thêm phần tích góp của muội đều đưa cho y, để y có cơ hội vào Thiên Thu Môn.
- ...
- Y và muội đã ngầm thề định cả đời. Y nói mình được trời phú cho khả năng khác thường, chỉ cần có cơ hội đứng trước Giám Tiên Kính, tất nhiên sẽ được Thiên Thu Môn thu nhận. Đến lúc đó, y sẽ đưa ta lên núi nhập môn, từ đó cùng tu đại đạo, cả hai sẽ là thần tiên quyến thuộc.
- Ngươi tin sao?
- Ừm.
Lục Trần trở mình nằm nghiêng, đưa mắt nhìn đăm đăm chỗ nào đó trong bóng tối, lát sau thấp giọng nói:
- Ngươi mệt rồi, ngủ sớm đi.
Đinh Đang im lặng một lúc rồi nói:
- Được. ...
Tiên thành là một nơi cực kỳ rộng lớn, phồn hoa náo nhiệt nhất đại lục trung thổ, số tộc người sinh sống trong ngoài tòa thành trì hùng vĩ này lên đến ngàn vạn. Chân Tiên Minh tọa lạc tại đây là chúa tể nhiều năm, tượng trưng cho sức mạnh tối co của đại lục trung thổ hiện nay. Tuy Chân Tiên Minh khiến mọi người đều nể sợ, nhưng thực chất cũng không hoàn toàn nắm giữ toàn bộ tòa thành khiến ai nấy đều nể sợ này.
Cái chết của Trương Cửu Bình gây nên chấn động cực lớn ở Chân Tiên Minh, thậm chí còn khiến các chân quân đáng sợ cao cao tại thượng nổi trận lôi đình. Nhưng với tòa thành khổng lồ này, việc đó chẳng liên quan gì mấy với phần đông người ở đây.