Chỗ bọn họ là một vùng đồng bằng ven biển có đất đai màu vỡ, nhân khẩu trong thôn rất đông, không hề hoang vắng, cộng thêm giữa bọn họ còn quen biết nhau, trị an cũng không tồi nên đi đường đêm cũng không đến mức gặp phải bắt cóc gì đó.
Nhưng cô không thích đi đường đêm.
"Em tiễn chị." Phùng Dịch lập tức nói.
"Không cần đâu, em về nghỉ ngơi đi." Khương Lệ Vân bảo.
Hai người đang nói chuyện thì trông thấy có mấy người đi về phía bên này.
Phùng Dịch nhanh chóng trốn vào ven đường, còn Khương Lệ Vân thì lại không nhúc nhích, đã vậy còn liếc mắt nhìn Phùng Dịch mà muốn cười.
Phùng Dịch lập tức trốn đi thật xa cứ như thể cô giống một loại virus nào đó vậy...
Có bản lĩnh thì lúc không có người cũng trốn cô luôn đi!
Phải biết rằng kiếp trước, Phùng Dịch thích nhất là dính lấy cô.
"Lệ Vân?" Một giọng nói vang lên.
Lúc này, Khương Lệ Vân mới để ý thấy trong số những người đi tới có cả Khương Lợi Hải.
"Anh." Cô gọi một tiếng.
"Sao em lại ở đây?" Khương Lợi Hải hỏi rồi lại nhìn về phía Phùng Dịch với vẻ nghi ngờ.
"Em tới thăm Phùng Dịch." Khương Lệ Vân thoải mái đáp.
Khương Lợi Hải cũng không tin lời em gái mình mà cho rằng cô không có khả năng tới thăm Phùng Dịch, chắc chắn là tới để nghe ngóng chuyện về Tạ Tổ Căn rồi.
Trưa hôm nay sau khi biết được chuyện Khương Lệ Vân và Tạ Tổ Căn xem mắt, Khương Lợi Hải vẫn luôn rối rắm vô cùng.
Anh ta không dám làm gì Tạ Tổ Căn cả mà chỉ có thể một mình hờn giận.
Sau khi ăn cơm tối xong, anh ta nghĩ đi nghĩ lại rồi cuối cùng vẫn quyết định về nhà một chuyến để nói chuyện với em gái, kêu em gái mình đừng có qua lại với Tạ Tổ Căn nữa.
Nhưng có người ngoài đang ở đây...
Khương Lợi Hải bảo: "Lệ Vân, đã không còn sớm nữa rồi, chúng ta mau về thôi."
Nói xong, anh ta kéo cánh tay cô rời đi.
Khương Lệ Vân vẫy tay với Phùng Dịch rồi đi theo Khương Lợi Hải.
Mấy người đi cùng Khương Lợi Hải ban nãy đều là đồng nghiệp ở lò gạch của anh ta, bọn họ nháy mắt ra hiệu một phen rồi cố tình thả chậm bước chân.
Thật ra thì bọn họ cũng muốn hỏi thăm thông tin từ Phùng Dịch lắm nhưng anh đã chuồn mất dạng rồi cho nên họ cũng không kịp hỏi được gì.
Đợi khi Khương Lệ Vân và Khương Lợi Hải đi được một đoạn thì anh ta mới bắt đầu lẩm bẩm, nói Tạ Tổ Căn xấu tính bao nhiêu: "Tên Tạ Tổ Căn đó không phải là cái thứ gì tốt đâu, chỉ biết dựa vào cha mình để bắt nạt người khác, rõ ràng không làm việc mà vẫn có lương..."
Khương Lệ Vân nghe rất nhiều rồi chỉ cười bảo: "Em biết rồi."
Khương Lợi Hải: "Vậy sao em còn đi xem mắt anh ta nữa? Không thể gả cho loại người như thế được đâu em ơi!"
"Là đồng nghiệp kéo em tới nói chuyện với anh ta chứ em cũng không có dự định gả cho anh ta." Khương Lệ Vân đáp.
Kiếp trước cô vì muốn được trải qua cuộc sống tốt hơn nên mới chọn gả cho Tạ Tổ Căn, nhưng kiếp này cô sẽ không làm ra loại chuyện như vậy nữa.
"Thế hôm nay em tới lò gạch làm gì? Lại còn tới tận hai lần nữa!" Khương Lợi Hải hỏi.
Khương Lệ Vân không hề chần chừ: "Tìm Phùng Dịch thây!"
Khương Lợi Hại sững sờ, phát hiện ra hai lần em gái qua đây đúng là đều tìm Phùng Dịch thật.
Nếu như đổi Phùng Dịch thành người khác thì anh ta chắc chắn sẽ cho rằng em gái mình đang kết đối tượng với người ta, nhưng Phùng Dịch... người này từ nhỏ đã là kẻ theo đuôi em gái mình, tuổi còn nhỏ hơn...
Khương Lợi Hải không nghĩ nhiều nữa nhưng vẫn theo bản năng hỏi thêm một câu: "Em tìm cậu ta làm gì?"
Khương Lệ Vân: "Em muốn làm ăn buôn bán nhỏ, tìm cậu ấy nhờ giúp đỡ thôi."
Cô không ngại cho người khác biết mình và Phùng Dịch đang kết đối tượng nhưng cô với anh trai cũng không thân đến mức độ có thể sẵn lòng nói hết tất cả cho anh ta biết.