Sau Khi Bị Đụng Hỏng Đầu, Ta Được Hắc Liên Hoa Nhặt Về
Quân Tử Sinh22-11-2024 08:46:07
Mỗi khi nữ tử nhớ lại những chuyện trước kia, sự sỉ nhục, buồn nôn, u ám và những cảm xúc khác sẽ trào lên, vì vậy nàng ta, người hiếm khi thoát khỏi địa ngục, giờ đây lại chửi bới Kỳ Bất Nghiễn một cách điên dại.
Để giải tỏa cơn giận.
Chửi hắn cũng là tên điên.
Chửi Kỳ Bất Nghiễn rằng sau này lớn lên chắc chắn sẽ giống hệt phụ thân hắn, huyết mạch tương thừa, bản tính hắn nhất định khó thay đổi, trở thành kẻ ác độc đầy mình, lấy giết người làm thú vui, cuối cùng ắt sẽ rơi vào A Tỳ địa ngục.
Nữ tử đã không chọn cách kiên nhẫn dạy dỗ Kỳ Bất Nghiễn, nói cho hắn biết tùy ý sát sinh là không đúng, cho dù chỉ là một con thỏ, kéo hắn trở về từ con đường sai trái. Mà lại cho rằng bản tính hắn vốn như thế, không thể cứu vãn được.
Nàng ta hận phụ thân hắn.
Muốn ăn thịt uống máu hắn.
Cũng hận Kỳ Bất Nghiễn mang trong mình dòng máu của tên điên đó, trong mắt nàng ta, hắn chính là kẻ xấu xa không thể chối cãi.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, gió lạnh thấu xương.
Nữ tử trừng mắt nhìn tiểu Kỳ Bất Nghiễn vẫn cầm trong tay một đoạn xương thỏ dính máu, hắn được sinh ra với khuôn mặt phấn điêu ngọc trác, môi đỏ răng trắng, dù mặt đầy máu, nhìn cũng giống như đang bị người ta bắt nạt.
Rõ ràng là khuôn mặt ngây thơ trong sáng, nhưng thủ đoạn lại vô cùng tàn nhẫn và âm độc.
Lúc còn nhỏ giết thỏ, lớn lên thì sao.
Thứ kinh tởm.
Nữ tử cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, sắc mặt lạnh lùng như đông cứng đến tận xương tủy, dường như cắn răng nghiến lợi hỏi Kỳ Bất Nghiễn thêm lần nữa, rằng nếu giẫm chết cổ hắn nuôi là người chứ không phải thỏ, hắn có giết người đó không?
Câu trả lời của hắn là: "Ta sẽ giết."
Giọng trẻ con non nớt, nếu người không biết chuyện mà nghe thấy, chỉ muốn ôm hắn vào lòng.
Thế nhưng nữ tử nghe thấy câu trả lời này thì gần như phát điên, ngay lập tức giật con dao sắc bén ở tay trái của Kỳ Bất Nghiễn, hung hăng đâm vào thân hình nhỏ bé của hắn, lưỡi dao chỉ cần dịch chuyển xích lên thêm nửa tấc nữa thì hắn sẽ chết.
Kỳ Bất Nghiễn không khóc.
Hắn nhìn thoáng qua cái bụng đang chảy máu, đau đớn co giật dữ dội, bàn tay nhỏ kéo kéo ống tay áo của nữ tử, ngẩng đầu nhỏ hỏi: "Mẫu thân, con cũng giẫm chết cổ của người sao?"
Lời này vừa nói ra, nữ tử sợ hãi buông tay, nàng ta suýt nữa, suýt nữa cũng trở thành kẻ giết người, lại còn giết chính nhi tử ruột của mình.
Nàng ta không muốn trở thành loại người mà bản thân ghê tởm, lảo đảo xoay người vừa chạy.
Đêm đó, Kỳ Bất Nghiễn vẫn không chết.
Nhưng trên bụng và thắt lưng hắn đã để lại một vết sẹo chằng chịt dữ tợn, trong cơ thể hắn còn có thêm một thứ nữa, là con Thiên Tằm Cổ mà nữ tử hạ cho hắn.
*
Lúc này đây, Hạ Tuế An vẫn đang chăm chú nhìn hắn. Đối diện với ánh mắt của nàng, Kỳ Bất Nghiễn thu hồi suy nghĩ, đặt sự chú ý vào đôi mắt sạch sẽ trong veo ấy, bên trong đó phản chiếu hình ảnh của hắn.
Hạ Tuế An vội vàng hỏi Kỳ Bất Nghiễn xem, có phải nhất định có thể giải được con Âm Thi Cổ trong cơ thể nàng không.
"Nàng chưa phát điên, có thể giải" Kỳ Bất Nghiễn cười nói: "Nhưng nếu nàng bị Âm Thi Cổ khống chế mà phát điên, ta sẽ tự tay giết nàng, bởi vì ta không muốn nhìn thấy trong thân thể nàng có cổ của người khác."
Hạ Tuế An nghe xong người run rẩy.
Không được.
Nàng không muốn sống như một cỗ máy vô hồn, rồi gặp ai cũng muốn cắn, nhất định phải giải cổ. Tay vì sợ bản thân biến thành kẻ điên mà run rẩy, cởi váy mấy lần cũng không thể cởi ra.
Lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Cuối cùng cũng mở được, Hạ Tuế An nắm chặt váy, sợ sệt ngẩng cổ nhìn hắn, cổ áo hơi rộng ra, để lộ ra đoạn xương quai xanh trắng ngần: "Huynh có thể bịt kín mắt lại không?"
Cổ dài thon thả trắng như ngọc, tựa như chỉ cần bẻ nhẹ là sẽ gãy.
Đầu ngón tay của Kỳ Bất Nghiễn vô thức nhúc nhích.
Hắn còn chưa trả lời, mặt nàng đã đỏ bừng, nhưng sắc mặt đỏ bừng này chỉ đơn thuần là ngượng ngùng khi phải để người khác nhìn thấy cơ thể mình, chứ không phải là động lòng với người khác, có ý đồ khác.
Hạ Tuế An không muốn Kỳ Bất Nghiễn cảm thấy nàng quá phiền phức, ngượng ngùng bổ sung: "Nếu như vậy sẽ cản trở huynh lấy cổ, cũng không thể không bịt mắt được, ta chỉ hỏi vậy thôi, huynh đừng bận tâm."
"Được."
Hắn nói.