Chương 42 - Khu vườn hoang

Trọng Sinh Ma Đạo Sư

Vi Vũ Đích Hoàng Hôn 26-02-2024 19:47:43

Lâm Mạt kiên nhẫn chờ đợi mười mấy phút, mới nhìn thấy một chiến sĩ cấp sáu mang theo hai người chơi nữ cùng một nam Triệu Hồi Sư đi tới. Lâm Mạt nhìn lướt qua tên hai người chơi nữ tính. Các nàng đều cấp năm, một là chiến sĩ còn một Mục Sư. "Đều đến đông đủ." Tên chiến sĩ cấp sáu kia nói, hắn nhìn lướt qua Lâm Mạt, nhìn trang bị tinh xảo hoa mỹ trên người Lâm Mạt thì trên mặt toát ra một tia tham lam và cực kỳ hâm mộ. Làm người hai đời Lâm Mạt liếc mắt một cái liền nhìn ra tên chiến sĩ kia là dạng nhân vật gì. Hắn không khỏi khẽ nhíu mày. Hắn nhìn hướng phía Triệu Bắc, Triệu Bắc có chút xấu hổ. Thế là Lâm Mạt pm nói: "Ta giới thiệu ngươi vào một đội ngũ khác vậy, người chơi ở nơi này quá kém, cho dù ta cũng vô pháp cam đoan có thể thông quan." "Như vậy sao? Thế nhưng chúng ta đã nói sẽ cùng đánh phó bản." Triệu Bắc nói. "Đã nghe Triệu Bắc nói qua ngươi." Chiến sĩ đến gần Lâm Mạt Nói,"Nghe nói gia cảnh nhà ngươi rất bình thường, mà ở trong game lại không có gia nhập tiểu đội hoặc công hội nào... Có muốn ta bảo kê ngươi hay không? Chỉ cần ngươi cho ta một kiện trang bị trên người của ngươi là được!" Hắn vươn tay muốn đập bả vai Lâm Mạt, Lâm Mạt chán ghét tránh né ra. Thần sắc của hắn là vẻ đầy phẫn nộ, pháp trượng trong tay sáng lên, một viên Hỏa Cầu tùy thời có thể phát ra. Chiến sĩ có chút cười lạnh: "Nơi này chính là khu vực bảo hộ, ngươi dám phát động công kích sao? Cũng tốt, để ta đánh ngươi rớt sạch trang bị trên người ngươi!" Nói xong tay của hắn nắm thành trảo chộp tới hướng Lâm Mạt. Lâm Mạt thở một hơi, thần sắc trở nên bình tĩnh. Sau đó hắn phóng một viên Hỏa Cầu nện vào người chiến sĩ. Hỏa Cầu phát ra một thanh âm "Oanh" vang lên, sau đó tắt đi. Chiến sĩ ngẩn người, thần sắc trở nên dữ tợn: "Ngươi dám đánh ta? !" Lúc này mặc dù hắn chú ý tới Lâm Mạt có đẳng cấp giống như hắn đều là cấp sáu, nhưng lúc này bọn hắn có khoảng cách rất gần, chiến sĩ sẽ chiếm ưu thế hơn. Một Hỏa Cầu Thuật đánh rớt mười bốn phần trăm máu của hắn, cái này khiến cho hắn hơi sững sờ, nhưng tham lam đã chiến thắng lý trí. Hắn xuất thủ tung một kỹ năng "Rút kiếm" . Một đạo kiếm mang màu trắng bay ra, cơ hồ trong nháy mắt liền chạm tới Lâm Mạt. Trong nháy mắt khi kiếm quang phóng tới Lâm Mạt liền thả kỹ năng "Thiểm Thước", di chuyển một đoạn ra ngoài. Hắn thành công tránh thoát kỹ năng của chiến sĩ. Mà bên này phát sinh động tĩnh như vậy lại hấp dẫn đám người chơi chú ý. Kỳ thật cũng không có rất nhiều người chơi, vô luận là đẳng cấp cao hay là đẳng cấp thấp đều đang xoát cấp ở khu dã quái. Mà lúc này mới rạng sáng, số lượng người chơi không bằng một phần năm ban ngày. Cho nên chỉ có hai ba mươi người chơi bị hấp dẫn tới. Sắc mặt Lâm Mạt trầm như nước, hắn thật sự tức giận. Không có đoàn đội và công hội phù hộ liền nửa bước khó đi... Đây chỉ là đối với người chơi bình thường mà thôi. Đối với game thủ hàng đầu mà nói, công hội chỉ làm liên lụy mình đi tới đỉnh phong! Sau khi hắn tránh né kỹ năng "Rút kiếm", thì liền phóng ra kỹ năng "Thuật Đóng Băng" . Chiến sĩ có chút cười lạnh: "Băng Đống Thuật sao? Nó có tốc độ phát động quá..." Vẫn chưa nói xong, ý đồ vừa trào phúng vừa né tránh kỹ năng liền bị đông cứng ngay tại chỗ. "Hừ." sắc mặt Lâm Mạt vẩn khó coi như cũ,"Đừng để ta nhìn thấy ngươi, nếu không gặp một lần giết một lần!" Hắn xuất thủ kỹ năng "Sương Đống Tân Tinh", đưa chiến sĩ về điểm phục sinh khu tân thủ. Lúc này Lâm Mạt đã có tên vàng, hắn nhìn tên nam Triệu Hồi Sư cùng nữ Chiến Sĩ và nữ Mục Sư kia. Bọn hắn đều có chút sợ hãi lui về phía sau mấy bước. Lâm Mạt trực tiếp rời đi, thần sắc vẫn chưa có hạ xuống. Hắn đi về phía trước một bước. Triệu Bắc đuổi theo: "Thật có lỗi! Làm ngươi tức giận... Ta nên đem tất cả tình huống của ngươi nói cho bọn hắn." "Không liên quan gì đến ngươi!" Lâm Mạt nói,"Chỉ là một người chơi đơn độc có chút ý nghĩ tiểu nhân mà thôi." Triệu Bắc cúi đầu có chút ngượng ngùng cười cười. "Ngươi vẫn còn giữ quan hệ bạn học thời đại học?" Lâm Mạt quay đầu hỏi,"Ta rất khó tưởng tượng được việc ngươi có thể chịu được loại người này lâu như vậy!" Triệu Bắc nói: "Phụ thân ta cùng phụ thân hắn là người cùng hợp tác." "Ừm, về sau cách xa hắn một chút." Lâm Mạt gật đầu nói,"Ta đã nói qua gặp hắn một lần giết một lần!" "Nể tình ta coi như xong đi, đoán chừng hắn cũng không dám chọc giận ngươi nữa!" Triệu Bắc nói. Trong lòng Lâm Mạt hơi động, ở thời điểm kiếp trước Triệu Bắc chưa từng có cầu mình cái gì... Nghĩ đến đây hắn hít vào một hơi thật dài: "Tốt a, nể mặt ngươi." "Cám ơn ngươi!" Triệu Bắc nói,"Tiếp theo nên làm gì?" "Rất đơn giản, luyện cấp." Lâm Mạt rất nhẹ nhàng nói,"Sau đó đem ngươi an bài vào một đoàn đội." "Sắp tạo công hội?" Triệu Bắc hỏi. Ngữ khí của hắn khẽ run, phảng phất đây là một sự tình không thể tưởng tượng nổi. "Sắp thành lập công hội." Lâm Mạt khẽ gật đầu. Triệu Bắc hỏi: "Đáng tin cậy sao?" Hắn mặc dù rất tín nhiệm Lâm Mạt, nhưng vẫn có chút lo lắng. "Yên tâm đi, tuyệt đối đáng tin cậy!" Lâm Mạt cười một tiếng. Bỗng nhiên Triệu Bắc cúi đầu xuống rơi vào trầm mặc, chờ hắn hồi tỉnh lại hắn nói: "Cảm giác từ khi trò chơi này khai mở ngươi tựa như biến thành người khác vậy." "Không phải biến thành người khác, chỉ là càng có thêm chút kinh nghiệm sống mà thôi..." ánh mắt Lâm Mạt nhìn xa xăm phía trước. "Ngươi không gia nhập sao?" Triệu Bắc bỗng nhiên ý thức được cái gì, nên hắn mới hỏi như vậy. Lâm Mạt lắc đầu: "Không nói cái này, chúng ta đi luyện cấp trước, chờ đẳng cấp của ngươi tăng lên đi lên ta liền dẫn ngươi đi gặp bọn họ..." "Đẳng cấp tăng lên..." Triệu Bắc đuổi theo sóng vai cùng hắn. Hắn nói tiếp: "Tăng đẳng cấp lên nhưng cụ thể là mấy cấp?" "Tối thiểu phải cấp bảy." Lâm Mạt hững hờ nói. Triệu Bắc giật mình nói: "Tối thiểu là cấp bảy! Đây không phải là muốn luyện ít nhất bốn ngày sao!" "Một ngày là đủ rồi." Lâm Mạt cười một tiếng,"Chờ đạt đến cấp bảy cấp tám, ta có một chỗ phải đưa ngươi đến xem..." "Chỗ nào?" Triệu Bắc không khỏi hỏi. Lâm Mạt nói: "Trường Đình Trấn." Ngữ khí của hắn có chút ngưng trọng, ở kiếp trước nơi đó là địa bàn của Nhất Diệp Phong Thiên, đề phòng sâm nghiêm. Mà... Lâm Mạt chỉ có biết đây là địa phương rớt ra vật phẩm Vận Mệnh. Ở kiếp trước hắn không có nghe thấy ai đạt được hai kiện vật phẩm Vận Mệnh, xem như Nhất Diệp Phong Thiên cũng không có đạt được. Lâm Mạt đi tới Đồng Cỏ Hoang, Triệu Bắc đi theo. "Nơi này là?" Triệu Bắc nhìn chung quanh,"Một chỗ bỏ hoang?" Nhìn nơi đây, hắn không khỏi nghĩ đến tràng cảnh mình trong phó bản vận mệnh. Tại sao mình lại là "Người Thiên Tuyển", đây là một bí mật Lâm Mạt vẫn chưa biết được. "Nơi này là Đồng Cỏ Hoang." Lâm Mạt nói,"Hoan nghênh đi tới thánh địa luyện cấp!"