Chương 42: Bổ Não 6

Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Hương Tô Lật 23-11-2023 17:28:29

Nguyên Tuấn rũ mắt, cúi đầu ăn canh. Món canh gà này còn khó uống hơn canh gan heo không cho muối. Nơi "thế ngoại đào nguyên" này thế nào có thể làm ra những món ăn dinh dưỡng khó nuốt, còn những đồ ăn vặt không dinh dưỡng thì lại ngon đến vậy? Nguyên Tuấn tinh thần hăng hái uống cạn bát canh. Chân Minh Châu nói thêm: "Phải ăn hết thịt gà, đừng để lãng phí." Gà trong thôn phần lớn là gà rừng, thịt ngon hơn và cũng đắt hơn gà được bán bên ngoài. Người này đúng là không biết tốt xấu. Chân Minh Châu nói lời thấm thía: "Tôi muốn anh nhanh chóng khỏe lên, anh có hiểu được không?" Nhắc đến việc này Nguyên Tuấn tiền gật đầu chứng tỏ mình đã biết. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng sấm ầm vang liền hỏi: "Trời lại muốn mưa sao?" Chân Minh Châu: "Đúng vậy, trời lại muốn mưa. Cũng không biết ti vi có xem được không. Nếu không có tín hiệu thì anh cứ việc đi ngủ, không xem được cũng đừng quá lo lắng." "Không có tín hiệu... là có ý gì?" Chân Minh Châu: "Chính là màn hình đen ngòm, không xem được." Sắc mặt Nguyên Tuấn lập tức suy sụp: "Không xem được?" Việc này còn đau khổ hơn khi hắn bị thương. Chân Minh Châu: "Bây giờ anh có thể nghỉ ngơi, đi ngủ sớm một chút. Sáng mai nếu trời không mưa, giáo sư Vu sẽ đến đây kiểm tra cho anh." Nếu trời mưa chỉ sợ anh ấy không đến được. Nguyên Tuấn không biết đó là cái gì, nhưng cũng hiểu được đây là thiết bị chữa bệnh, sẽ giúp hắn nhanh chóng hồi phục. Mỗi buổi sáng đều phải làm, tuy rằng không thoải mái lắm nhưng sức khỏe cải thiện khá nhanh, nên hắn cũng rất cao hứng. "Thật ra tôi rất mong ngày mai Vu thần y có thể đến?" Chân Minh Châu: "Đến để hai anh bàn về phim truyền hình." Cô nói không đúng sao? Nhìn hai người này nhất định có thể làm ra việc này. Ánh mắt Nguyên Tuấn sáng lên, lập tức lên tiếng: "Đúng vậy, nếu thần y đến chúng tôi có thể cùng nhau thảo luận." Đây không phải là lúc ghét bỏ Vu Thanh Hàn. Bà chủ là nữ nhân, nếu cùng cô ấy thảo luận thì có chút không thích hợp. Nhìn dáng vẻ Vu thần y xem ra rất vui vẻ thảo luận với hắn, như vậy thật tốt. Chân Minh Châu bĩu môi: "À, hoá ra tôi còn gợi ý cho anh nhỉ? Vậy anh tiếp tục xem đi." Nguyên Tuấn gật đầu, sau đó hắn do dự một chút rồi hỏi: "Bà chủ, tôi muốn giấy bút có được không?" Chân Minh Châu: "Bên này tôi không có, anh cần dùng gấp sao? Có gì tôi sẽ nhờ giáo sư Vu ngày mai mang đến cho anh." Nguyên Tuấn: "Tôi không cần gấp, tôi chỉ là muốn viết một quyển bút ký." Biểu tình Chân Minh Châu kinh ngạc. Nguyên Tuấn liền chỉ về phía ti vi nói: "Tôi sẽ lấy nội dung phim làm bút ký. Quan hệ của bọn họ vô cùng phức tạp, tôi phải trau chuốt một chút, mặt khác tôi phải nghi nhớ thật kỹ những cách thức hại người để khi gặp phải còn có thể tránh." Sau khi viết xong hắn sẽ đưa cho mẫu phi, như vậy mẫu phi ở trong cung cũng có thể phòng bị những nữ tử độc ác đó tính kế. "Việc này rất quan trọng." Chân Minh Châu: "..." Ồ. Vậy cũng được sao. Cô nói: "Tôi sẽ nhờ giáo sư Vu ngày mai mang qua đây cho anh." "Cảm ơn." "Không cần cảm ơn." Lúc này, Chân Minh Châu cảm khái sâu sắc một việc: Mặc dù Lý Quế Hoa không có tiền, Tiểu Thạch Đầu không có nhà; nhưng cô vẫn vui lòng đón tiếp những vị khách như vậy. Còn vị khách như A Cửu thật khiến cô mệt tâm. Cô nhìn tiểu thiếu niên A Cửu đang chìm đắm trong cốt truyện, vô cùng tri kỷ nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi ra ngoài. Xem đi xem đi, nếu thích thì anh cứ tiếp tục xem. Chân Minh Châu lẩm bẩm: "Có thể mình không hiểu lắm về thiếu niên mười tám tuổi, gia cảnh phú quý đến từ cổ đại này" Ba tuổi cách nhau một thế hệ, bọn họ cách nhau đến bốn tuổi, đúng là có sự khác biệt. Chân Minh Châu ra khỏi phòng liền hít thở thật sâu. Sau đó cô ngồi ngẩn người trong viện, tiếng sấm ầm ầm vang lên không ngừng, nhưng cô không hề sợ hãi. Cô đã gặp người đến từ cổ đại, cũng đã xuyên qua thì sợ cái gì nữa. Không biết, hôm nay trời mưa có thể xuất hiện một vị khách khác hay không. Chân Minh Châu nhìn cổng lớn như đang suy tư điều gì đó. Mà lúc này cũng còn một người khác đang suy tư như cô - đó là Nguyên Tuấn. Tuy hắn xem phim rất nhập tâm nhưng cũng đang suy nghĩ một vấn đề khác: Vị Vu thần y kia vì sao lại cho hắn xem bộ phim này? Có phải đã nhận ra được thân phận của hắn hay không? Vì dù sao cũng không phải tuỳ tiện là có thể xem bộ phim này. Đây chẳng khác nào đang giảng giải những câu chuyện bên trong hoàng cung. Tuy rằng có nhiều nghi lễ bất đồng, nhưng chắc chắn là bên trong hoàng cung. Thần y cho hắn xem phim "cung đấu" là để chỉ điểm hắn sao? Mặc dù hậu cung bên trong bộ phim không giống với triều đại của hắn, nhưng lại có điểm chung là đấu đá lẫn nhau, cuộc sống mỗi người đều không dễ dàng. Hắn không dễ dàng, mẫu phi cũng gian nan. Đôi khi không tranh giành lại rơi vào kết cục bi thảm. Chỉ có tranh giành, khi chính mình nắm giữ quyền lực mới đạt được nhiều hơn. Suy đi nghĩ lại thì có thể đúng đến tám phần. Vu thần y có ý chỉ điểm hắn. Mà lúc này, Vu thần y trong miệng Nguyên Tuấn đang cùng Tiểu Thạch Đầu chơi trò nâng lên cao. Tiểu Thạch Đầu cười "ha ha" không ngừng, còn Vu Thanh Hàn thì không ngừng cho cậu nhóc bay lên cao. Anh còn mỉm cười hỏi Tiểu Thạch Đầu: "Anh có tốt không?" Giọng nói siêu to của Tiểu Thạch Đầu vang lên: "Anh là tốt nhất." Vu Thanh Hàn mỉm cười: "Ừ, tuổi còn nhỏ lại có ánh mắt nhìn người rất tốt, có tương lai."