Đương nhiên là động tác của Sở Vân không qua mắt được Sở Huyền.
Nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận của Sở Vân, Sở Huyền liền nghi ngờ, làm sao mà phải lén lút như vậy?
Suy nghĩ một lúc, chợt hiểu nguyên do, liền dở khóc dở cười.
Phần phương pháp luyện đan này đặt ở Nam châu đúng là không tầm thường, nếu như là Sở Thu Lạc để lại, tại sao không giao lại cho Sở gia?
Tất nhiên bởi vì lai lịch của phương pháp này có vấn đề.
Sở Huyền không nói gì thêm, cẩn thận một chút cũng là chuyện tốt.
Nhỡ đâu để lộ ra ngoài, liền bị một số thế lực lớn ở Nam châu để mắt, rồi tập kích Sở gia thì sao.
Hiện tại tu vi của hắn chỉ có Chân cảnh tầng một.
Một khi cường giả đột kích tới đây, thực lực bị bại lộ thì còn che giấu ra sao, làm sao có thể an ổn mà trạch được?
Mấy ngày sau đó, Sở Vân liên tục nghiên cứu phương pháp luyện đan.
Cuối cùng sau khi nắm giữ được đan phương và phương pháp luyện đan, nàng ta liền muốn thử luyện đan.
Vì cẩn thận, nàng không lựa chọn luyện đan trong tiểu viện.
Mà có dự định đi ra ngoài lịch luyện, rời khỏi tộc địa Sở gia, tìm một nơi yên tĩnh vắng vẻ nào đó để mà luyện tập một cách lén lút.
Trước khi rời đi, Sở Vân nói cho Sở Huyền chuyện về phương pháp luyện đan, muốn hắn giấu kỹ phương pháp luyện đan này.
Sở Huyền dở khóc dở cười, nhìn vào dáng vẻ cẩn thận như vậy của nàng, chỉ có thể nói rằng hắn đã biết phương pháp luyện đan này từ lâu, lão cha bảo hắn học, hắn ngại mệt mỏi cho nên mới không học, lai lịch không có vấn đề.
Tuy rằng Sở Huyền đã nói lai lịch phương pháp này không có vấn đề, nhưng Sở Vân vẫn cẩn thận như cũ, nhỡ đâu để lộ ra ngoài, bị thế lực cường đại ở Nam châu để ý, Sở gia sẽ phải đối mặt với tai họa ngập đầu.
Đặc biệt là khi bị Tà Vương đình để mắt tới, hậu quả rất khó lường.
Sở Vân muốn ra ngoài lịch luyện, sẽ có cường giả Sở gia âm thầm đi theo nàng, nếu muốn lén lút luyện đan thì phải trốn thoát truy tung của bọn họ.
Sở Huyền liền đưa cho nàng mấy cái ngọc phù.
Vẫn lấy cớ là do phụ thân để lại, hắn cũng không đi ra ngoài cho nên chả cần tới.
Ngoài ra, Sở Huyền còn thông qua Chủng Hồn ấn, truyền lại mệnh lệnh cho Trương Khôi, bảo hắn âm thầm bảo vệ Sở Vân.
Thực lực của Trương Khôi là Hư cảnh tầng chín, dưới sự khống chế của Chủng Hồn ấn thì luôn trung thành tuyệt đối, vì hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ Sở Vân, hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào để bảo vệ.
Dù sao Trương Khôi cũng là Phó giáo chủ của Tà giáo, tin tức về Tà giáo cũng phải luôn để ý, chưa chắc có thể luôn có mặt bảo vệ Sở Vân.
Thực lực của Đổng Khiêm cũng không yếu, phối hợp cùng Trương Khôi bảo vệ thì có thể an tâm.
Ở Tần quốc, ngoài Tà giáo ra, không có thế lực nào có can đảm tập kích con cháu dòng chính của tam đại thế gia.
Sở Vân đi ra ngoài lịch luyện, Sở Huyền tiếp tục trạch trong tiểu viện.
Dòng chính thế hệ này của Sở gia, ngoại trừ Sở Huyền ra thì không có ai ở lại trong lãnh địa gia tộc.
Sở lão thất thì đi Hà gia.
Sở Thanh thì tiếp tục tiêu diệt toàn bộ Tà giáo và chủ trì chuyện ở Sở quận...
Bên trong một tòa cung điện dưới lòng đất ở Tử Nguyệt quốc.
Mười mấy tên cường giả Tà giáo tập trung ở đây.
Phó Giáo chủ Tà giáo ở Tử Nguyệt quốc là Viên Trùng, khuôn mặt âm trầm nói ra: "Hữu Hộ pháp chế t ở Sở quận của Tần quốc, việc này không thoát khỏi liên quan với Sở gia, ai nguyện vì Tử Nguyệt Tà giáo chúng ta đòi lại món nợ này?"
"Không phải là Hữu Hộ pháp chế t trong cuộc nội loạn của Tà giáo phân bộ Tần quốc sao?"
Một tên cường giả Tà giáo nghi hoặc mở miệng hỏi.
"Cho dù tình huống như thế nào cũng không ai biết sự thật? Huống hồ, nếu không phải Sở gia phá hoại, làm sao bản giáo khốn đốn đến mức này?"
Viên Trung âm trầm lên tiếng.
Tà giáo ở Tử Nguyệt quốc tổn thất không nhỏ, hơn mười vị trưởng lão chết đi.
Ngay cả Giáo chủ cũng bị trọng thương suýt chết.
Mà nguyên nhân của tất cả chuyện này đều bắt đầu từ việc Sở gia phá hủy bố cục của Tà giáo.
Món nợ này tự nhiên phải tính vào trên đầu Sở gia.
"Đương nhiên thực lực tổng hợp của Sở gia không bằng Tử Nguyệt quốc, nhưng cũng không yếu, hơn nữa Tần quốc cũng không phải là địa bàn của chúng ta, nếu như tuỳ tiện tiến vào sẽ gặp phải nguy hiểm."
Có trưởng lão cau mày nói ra.
"Không sai, mục tiêu chủ yếu của chúng ta vẫn là Tử Nguyệt quốc."
Không ít trưởng lão Tà giáo ở Tử Nguyệt quốc bắt đầu hùa theo.
"Hừ, chuyện Sở gia há có thể bỏ qua? Không nên quên, Sở gia phá hủy bố cục nhiều năm của chúng ta, một khi Vương đình có thể rảnh tay, cũng không bỏ qua cho Sở gia, chẳng lẽ phải chờ Vương đình phân phó thì mới hành động sao?
Viên Trùng bất mãn hừ lạnh một tiếng, lại nói: "Huống hồ, cũng không nhất định là chiến đấu với Sở gia."
"Nghe nói con trai của Sở Thu Lạc bị trục xuất Tổ trạch, bây giờ tạm thời không làm gì được Sở gia vậy thì bắt lấy con trai của Sở Thu Lạc trước, vậy cũng có thể hả giận một chút."
Có trưởng lão nghi ngờ chất vấn: "Con trai của Sở Thu Lạc đã bị trục xuất khỏi Tổ trạch, bắt hắn làm cái gì?"
"Ngu ngốc!"
Viên Trùng giận giữ mắng một tiếng, nói: "Hắn là con trai của Sở Thu Lạc, cũng không phải con của a miêu a cẩu, cho dù hắn là phế vật, chỉ cần là con trai của Sở Thu Lạc thì vẫn còn giá trị!"
"Không sai, Sở Thu Lạc chưa chắc đã chết, nếu như ngày nào đó Sở Thu Lạc trở về, chúng ta đưa con trai của hắn tới Vương đình làm con tin, chắc chắn sẽ khiến cho hắn kiêng kỵ."
Có trưởng lão hùa theo.
"Đã như vậy, thì ta sẽ đi một chuyến."