Chương 419: An Sửu Sửu

Ngũ Hành Thiên

Phương Tưởng 25-07-2021 06:59:47

Lò nung sau khi được Ngải Huy cải tạo thì khác biệt với lò nung bình thường rất nhiều. Đầu tiên là lô thể to hơn, to chả thua gì một cái phòng ở. Cái phòng này có cái đỉnh đặc biệt, có mười hai cái sừng cong cong hướng vào trong. Xung quanh lò nung có mười hai cái Hỏa trì nhỏ, mỗi cái hỏa trì phun ra một đạo hỏa diễm, vừa vặn rơi vào đỉnh sừng cong của lò nung. Sừng cong có hình dạng giống như sừng trâu đảo ngược, hỏa diễm tiến vào sừng cong, sau đó từ trong vòi phun nho nhỏ phun ra. Mười hai đạo hỏa diễm tụ vào trong lò nung, lửa bên trong lò trắng lóa chói mắt. Dù đứng cách thật xa, cũng cảm nhận được nhiệt độ kinh khủng ở bên trong. Mọi người hiếu kỳ và thán phục đứng nhìn lò nung, và Hà mù đang đứng trước lò. Hà mù đứng trước lò nung, tay áo xắn lên, ông thò tay vào trong lò nung. Ngọn lửa trắng lóa bọc lấy tay ông, trong lòng bàn tay bỗng hiện lên một con mắt, từ con mắt toả ra ánh sáng trắng bạc. Hỏa diễm rừng rực là vậy, nhưng không làm thương bàn tay Hà mù chút nào. Trong mắt mọi người, Hà mù là người cao thâm khó lường, toàn thân toả ra phong độ tuyệt thế cao nhân. Binh khí Sư lợi hại như vậy, mà Ngải Huy cũng chiêu mộ được, thực là lợi hại. Trong lòng Hà mù hoàn toàn không trấn định được như ngoài mặt, mà kích động dị thường. Độ nóng của lò nung, hoàn toàn vượt xa ý nghĩ của ông! Đối với một vị binh khí Sư, hỏa diễm cao giai là thứ họ cả đời theo đuổi. Hỏa diễm cấp bậc càng cao, thì càng có thể hòa tan vật liệu cao giai hơn. Những binh khí Sư có thực lực chân chính, đều sẽ chọn Hỏa Liệu Nguyên. Địa Hỏa ở Hỏa Liệu Nguyên có cấp bậc cực cao, cực kì thích hợp để luyện chế binh khí. Đây cũng là lý do mọi thành thị của Hỏa Liệu Nguyên đều ở trong lòng đất, chính là để sử dụng Địa Hỏa. Hỏa diễm Cao giai! Đây là một loại hỏa diễm cao giai ông chưa bao giờ gặp. Ông cố gắng giữ bình tĩnh: "Đây là lửa gì? Có tên tuổi không?" Ngải Huy sửng sốt, lắc đầu: "Không có." Hà mù nói: "Cho nó cái tên đi." Ngải Huy thì nghĩ xây được lò nung là được rồi, ai buồn quản hỏa diễm có tên gì a. Nhưng tính khí Hà mù chẳng giống người thường, nên Ngải Huy cũng phải cho ông chút mặt mũi, thuận miệng trả lời cho xong : "Ngọn lửa này là do Địa Hỏa tạo ra, trắng hơn lửa bình thường, gọi là Bạch Hỏa đi." Hà mù nghiêm túc, thậm chí còn xen lẫn một tia thành kính, trịnh trọng nói: "Vậy thì gọi là Bạch Hỏa." Dáng vẻ Ngải Huy quá sức hời hợt khiến mọi người đều không để ý, không ai ngờ được, Bạch Hỏa này sau này lại có một ngày danh tiếng vang xa, phát dương quang đại, sinh ra cả một hệ liệt hỏa diễm cao giai. Trong tương lai, tên của Ngải Huy cũng trở thành tên của người sáng lập ra hệ liệt hỏa diễm cao giai, được vô số binh khí Sư kính ngưỡng. Chỉ có Hà mù, mới mơ hồ coi trọng điều đó. "Ngươi hài lòng là được rồi." Ngải Huy không hề để ý, hỏi tiếp: "Chừng nào chúng ta bắt đầu rèn?" "Để ta làm quen lò nung trước đã." Hà mù nói xong không buồn để mắt tới Ngải Huy nữa, tập trung vào việc thử điều chỉnh lò nung. Lâu Lan mở to mắt: "Hà Vĩ cần Lâu Lan giúp không?" Hà mù mỉm cười: "Cảm ơn Lâu Lan!" Ngải Huy sờ mũi, hắn là ông chủ mà còn không được Hà mù đãi ngộ bằng Lâu Lan a. Tân Quang Thành là nơi tân dân phái tụ tập, là thành trì lớn thứ hai ở Thiên Ngoại Thiên. Trưởng Lão Hội đã đặt tên cho cả khu khai hoang mới là Thiên Ngoại Thiên. Số lượng thành trì ở Thiên Ngoại Thiên hiện nay đã quá vạn cái, nhưng đại đa số đều là những tòa thành nhỏ đến đáng thương. Cái đại thành cao cấp nhất và cũng là duy nhất đến hiện giờ, chỉ có một mình Thiên Tâm thành do Trưởng Lão Hội xây dựng lên. Uất Trì Bá đại diện cho Trưởng Lão Hội đến thị sát Tân Quang Thành. Lão đứng trên tòa tháp cao nhất, nhìn ra kiến trúc liên miên phía xa, sắc mặt nghiêm túc. Đằng sau là mấy vị trưởng lão tân dân phái, sắc mặt kích động. Đứng bên cạnh Uất Trì Bá, là một nam tử thâm thấp, tròn vo, mặc bộ lễ phục rất hoa quý nhưng chật căng khiến người ta lo lúc nào nó cũng có thể bục ra. Cái mặt tròn quay phúng phính, đôi mắt lại nhỏ xíu như hai cái khe nứt. Nét mặt y nghiêm túc, nhưng cả bộ dáng của t lại khiến người ta nhìn mà buồn cười. Y có một cái tên kỳ cục, An Sửu Sửu. Nhưng không ai dám cười y. Trong giới tân dân, An Sửu Sửu là một cái tên truyền kỳ. Thực lực của y cực kì kém cỏi, tới giờ vẫn còn chưa đột phá cảnh giới Ngoại Nguyên, thực lực như vậy, lẽ ra đi đến đâu cũng là đồ bỏ. Nhưng, y lại là thành chủ Tân Quang Thành. Không ai biết Uất Trì trưởng lão mò từ đâu ra một người như vậy. Lúc Uất Trì trưởng lão giao trọng trách xây thành cho một kẻ chưa ai biết đến tên như y, hầu như ai ai cũng phản đối, ngay cả trong phái tân dân cũng thấy thất vọng, những trưởng lão vốn ủng hộ Uất Trì Bá cũng có ý định phản đối. Nhưng trong phiên điều trần biện luận, An Sửu Sửu đã làm cho tất cả mọi người đều phải cả kinh. Không ai biết trong cuộc biện luận đó, An Sửu Sửu đã nói cái gì, phiên bản truyền lưu bên ngoài nhiều vô số kể. Nhưng kể từ sau cái ngày đó, An Sửu Sửu đánh bại tất cả đối thủ, trở thành người phụ trách xây thành cho tân dân phái. Sự thực chứng minh, An Sửu Sửu không hề phụ lòng kỳ vọng của các trưởng lão. Tên mập có vẻ ngoài xấu xí, thực lực kém cỏi này, đã biến Tân Quang Thành trở thành thành phố lớn thứ hai của cả Thiên Ngoại Thiên. An Sửu Sửu nhón chân, cố gắng rướn cổ lên, nhưng vẫn chả ai thấy cổ y đâu. "Bắt đầu rồi!" Có người kinh ngạc thốt lên, tinh thần của mọi người rung lên. Ở những đỉnh tháp ở biên giới của tòa thành xa xa bỗng lóe lên hào quang. Ánh sáng bắt đầu lan tràn, nhanh chóng tụ lại với nhau, khiến cả đường viền biên giới của Tân Quang Thành được phủ một tầng quang huy rực sáng. Quang huy chậm rãi bốc lên, hóa thành một màn ánh sáng màu bạc, kéo dọc lên cao, tạo thành một tấm màng mỏng bao phủ cả bầu trời Tân Quang Thành. Cả Tân Quang Thành yên tĩnh dị thường, trên đường phố, trên nóc nhà đầy những người là người, ai cũng ngước cổ ngửa mặt lên, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào màn ánh sáng đang từ từ phủ kín bầu trời. Khi màn ánh sáng tràn tới đầu bên kia của tòa thành, hội tụ với màn ánh sáng của bên đó, tất cả những tòa tháp đều bùng nổ một cơn bão nguyên lực mãnh liệt. Một trận gió nhẹ đảo qua Tân Quang Thành. Màn ánh sáng ổn định lại, tạo cho Tân Quang Thành một cái lồng bảo vệ trong suốt như pha lê. Ầm! Cả Tân Quang Thành nổ tung! Những tiếng hoan hô vang dội khắp Tân Quang Thành, cả Tân Quang Thành ồn ào cuộn trào như núi lửa, cuồn cuộn như hải dương, mặt ai nấy đều vui mừng rạng rỡ. Công trình phòng ngự lớn nhất Tân Quang Thành, 【 tháp mạc 】 đã hoàn thành. Điều này có nghĩa, bắt đầu từ hôm nay, hệ thống phòng ngự của Tân Quang Thành đã có biến hóa về chất. Quê hương mình càng thêm an toàn, khiến dân chúng vui mừng không tả xiết. Ở một nơi nguy cơ tứ phía như Man Hoang, không có cái gì so được với sự an toàn. Tân Quang Thành trở thành tòa thành thứ hai sau Thiên Tâm thành có được hệ thống phòng ngự hoàn chỉnh. Điều này đã nâng cao danh tiếng của Tân Quang Thành, càng thêm hấp dẫn những nguyên tu tân dân có thực lực đến đây. So với【 Ngũ Nhạc 】của Thiên Tâm thành, 【 tháp mạc 】 rõ ràng có tính khai sáng hơn hẳn. Hồi Thiên Tâm thành mới thành lập, Diệp phu nhân đưa ra một ý kiến cực kỳ to gan, dùng năm toà trấn thần phong tạo nên một hệ thống phòng ngự hoàn toàn mới cho cả tòa thành, nên nó mới có tên là 【 Ngũ Nhạc 】.【 Ngũ Nhạc 】của Diệp phu nhân không phải đơn giản chỉ có năm tòa trấn thần phong, mà liên kết giữa chúng có thêm nhiều thiết kế xảo diệu, có người nói phương án này là do một môn khách của Diệp phu nhân tên là Ma Sĩ Cát đưa ra. Ma Sĩ Cát lai lịch bí ẩn, trước giờ chưa từng nổi danh, người này có trình độ nghiên cứu đối với lý luận Vương thị rất sâu. Uất Trì Bá tuy là trưởng lão Trưởng Lão Hội, nhưng không thể giúp Tân Quang Thành có được trấn thần phong. May mà lý luận Vương thị giờ đã trở nên nổi tiếng, tuy Trưởng Lão Hội đã cật lực bảo mật, nhưng tài liệu vẫn không ngừng bị rò rỉ ra ngoài. Đại trưởng lão thấy không thể giữ được, bèn quyết định bán luôn tư liệu 【 Dĩ thành vi bố* 】 ra ngoài, với một giá cực cực cao. *Dùng thành làm vải. Đây là lý thuyết do đại sư thêu Hàn Ngọc Cầm đưa ra và Vương Thủ Xuyên phát triển. Hai vị này là phu thê và là sư phụ của Ngải Huy. Nhưng các thế gia sẵn sàng bỏ tài lực ra để đổi lấy nó. 【 tháp mạc 】 cũng có bắt nguồn từ lý luận Vương thị, nhưng là kết quả do phái tân dân phát minh ra. Đây mới là chỗ tự kiêu của Uất Trì Bá. "Khổ cực cho Sửu Sửu rồi!" Uất Trì Bá quay sang nói với An Sửu Sửu, giọng đầy cảm khái: "Từ giờ trở đi, rốt cục phái tân dân chúng ta cũng đã có chỗ đặt chân." Người chung quanh ai cũng kích động, tân dân không có chút vị trí nào trong xã hội thượng lưu của Ngũ Hành Thiên, thường xuyên không ngừng xung đột với phái cựu dân. Ở Trưởng Lão Hội, tân dân phái cũng nằm trong thế hạ phong. "Không khổ cực!" An Sửu Sửu trịnh trọng: "Ở nơi nào cũng vậy, chỉ cần được các trưởng lão giúp đỡ, cái cơ thể bé nhỏ của Sửu Sửu có muốn khổ cực cũng không khổ cực được." Trong lòng Uất Trì trưởng lão đắc ý, An Sửu Sửu là do lão đưa lên, bây giờ thành công vang dội, lão cũng rất có mặt mũi. Lão rất hiền hòa, giọng điệu thân thiết: "Có khó khăn gì không? Có việc gì khó, cứ nói với lão phu." "Sửu Sửu có chút dã tâm." An Sửu Sửu cúi người hành lễ với Uất Trì Bá, rồi hành lễ với những trưởng lão khác. Uất Trì Bá thu hồi nụ cười trên mặt, khẽ ra hiệu với Đồng Quỷ Ngư Kim, hai người vội bảo thuộc hạ lùi ra xa, bảo vệ xung quanh, không cho ai nghe trộm. Các trưởng lão khác đều nghiêm mặt, ai cũng biết An Sửu Sửu sẽ nói ra những lời kinh người. Giờ chẳng còn ai coi thường tên mập lùn này, hồi Tân Quang Thành mới thành lập chẳng mấy ai coi trọng, căn cơ của các trưởng lão phái tân dân ai cũng yếu, tích lũy kém đám thế gia xa tít tắp. Nhưng bây giờ Tân Quang Thành đã vượt qua các thế gia, trở thành thành trì lớn thứ hai, An Sửu Sửu là người quan trọng nhất. Ở bên ngoài, người ta còn gọi y là 【 Sửu Tượng 】. An Sửu Sửu đứng thẳng người, y là người lùn nhất ở đây, nhưng dáng vẻ cũng hùng dũng vững chãi không kém ai. "Bây giờ bố cục Tân Quang Thành đã thành, chỉ cần kinh doanh cho tốt, ngày sau tất thành tân dân Thánh Địa. Nhưng một cây làm chẳng lên non, cô nguyên không dài. Tân Quang Kim Nguyên đã thành, chúng ta còn thiếu bốn nguyên." Uất Trì Bá trầm giọng nói: "Ngũ nguyên tốt thế nào chúng ta đều biết. Nhưng chung quanh đây không thích hợp thành lập Nguyên lực thành trì nào khác, các thành thị cách nhau quá xa, Nguyên lực không thể hô ứng với nhau được." An Sửu Sửu khẽ cười: "Sửu Sửu có một ý tưởng."