Dư thúc đang ở trong phòng, nhăn mày suy nghĩ.
Lão được gia chủ tín nhiệm, chính là vì thường ngày rất chịu suy nghĩ, phỏng đoán suy nghĩ của gia chủ. Một thuộc hạ hợp lệ, nhất định là phải nói ít hơn nhìn, và biết suy nghĩ nhiều, đoán ra ý chính người ta muốn nói, như thế mới không làm hư việc.
Lão chưa được gặp Ngải Huy, thực là đáng tiếc.
Lão rất tò mò về Ngải Huy, những lời đồn liên quan với Ngải Huy dạo này rất nhiều, khiến cho Ngải Huy được mọi người đều chú ý. Phủ thượng trước không để mắt tới Ngải Huy, tuy Ngải Huy là sư đệ của tiểu thư, nhưng thực lực quá thấp kém.
Thực lực thấp kém, chính là rác rưởi.
Tuy sự tích của Ngải Huy ở Ninh Thành đã truyền đến tai những đại nhân vật, nhưng họ không quan tâm. Ai cũng cho rằng Ngải Huy không có tương lai xán lạn, mà phải là những người như Sư Tuyết Mạn, như Đoan Mộc Hoàng Hôn, Tùng Gian phái chắc chắn sẽ nội loạn.
Thế nhưng bây giờ họ đều thay đổi quan điểm, cũng chỉ vì gần đây Ngải Huy đã chứng tỏ được thực lực cường hãn và tiến bộ kinh người.
Lục phủ đã từng phân tích thực lực của Ngải Huy hồi ăn cháo yến và bây giờ, thực tế cho thấy đã có một sự chênh lệch khủng khiếp, khiến họ phải đưa ra một kết luận kinh người, rằng là chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, thực lực của Ngải Huy đã bay vọt về chất.
Nếu Ngải Huy có thể duy trì tốc độ tiến bộ như vậy, thêm vào mấy người Sư Tuyết Mạn, Đoan Mộc Hoàng Hôn hỗ trợ, Tùng Gian phái sẽ trở thành một tổ chức không ai dám coi thường.
Lục phủ có một ưu thế, chính là mối quan hệ khắng khít của tiểu thư với Ngải Huy. Từ việc Ngải Huy chạy tới đây để thăm tiểu thư, là đủ thấy tình cảm tỷ đệ của họ rất thân thiết. Chỉ cần Lục phủ không làm bậy, họ sẽ luôn đi trước người khác.
Biểu hiện thành ý của mình, duy trì quan hệ thân mật, chính là kế sách khởi đầu của Lục phủ.
Lão nhớ, có người báo Nhị công tử hình như có xảy ra xung đột với Ngải Huy, khiến hai tên thủ hạ của Nhị công tử bị trọng thương. Lão cau mày, mình phải nhắc nhở Nhị công tử mới được, không được làm quá mức.
Tâm ý của Nhị công tử đối với tiểu thư không ít người biết, gia chủ không cổ vũ nhưng cũng không phản đối.
Dư thúc biết, người gia chủ vừa ý nhất, chính là người tới bây giờ vẫn chưa rõ tung tích, Úc Minh Thu. Úc Minh Thu từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã với tiểu thư, lại còn là sư đệ của Đại công tử, đệ tử Đại Tông, còn ai lựa chọn tốt hơn được hay sao?
Nhưng tiểu thư tuy tính tình điềm đạm, nhưng luôn luôn có chủ kiến, sống một mình ở Thiển Thảo Thành cũng đủ cho thấy thái độ của cô. Hơn nữa bản thân tiểu thư còn có thể trở thành thêu đại sư, gia tộc còn cần nhờ vả cô nhiều, nên ý muốn của cô, gia chủ không thể không cân nhắc. Huống chi còn có Đại công tử luôn luôn sủng ái yêu chiều tiểu thư, nếu nói tiểu thư còn phải lo tới ý kiến của gia tộc, thì ý kiến của Đại công tử ở trong gia tộc có thể nói là nhất ngôn cửu đỉnh.
Lão nghĩ tới Nhị công tử, Nhị công tử làm người luôn tiến tới, nhưng theo lão thấy, Nhị công tử hơi vội vàng.
Bỗng Dư thúc đứng bật dậy, ở đâu đó trong phường thêu có một nguồn nguyên lực mãnh liệt phóng lên trời.
Mặt lão lộ vẻ vui mừng.
Thợ thêu trong phường ào ào chạy ra khỏi phòng, ai cũng vui mừng.
Trong khoảng sân một ngôi nhà ở Thiển Thảo Thành, có mấy người đang nói chuyện với nhau, bỗng nhiên bọn họ dừng lại, ánh mắt đều dồn về một hướng.
"Hướng này. . . là phường thêu của Lục Minh Tú!"
"Cô ta đột phá!"
Mấy người quay sang nhìn nhau, ai cũng khiếp sợ, không ngờ bây giờ Lục Minh Tú lại đột phá.
"Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn cô ta đột phá?"
Đại hán cầm đầu thận trọng lên tiếng: "Chúng ta chỉ tới để tìm hiểu tin tức, không được gây ra rắc rối, lão đại còn đang chờ chúng ta trở về, Lục Minh Tú không chạy đi đâu được!"
"Nhưng cơ hội ngàn năm một thuở này phải bỏ qua sao? Ta không đồng ý!"
Một đại hán thân cao tay dài đứng dậy: "Một mũi tên là đủ rồi."
Không ai lên tiếng ngăn cản. Đại hán này tên là Ban Ngạn, là một trong những người có thực lực mạnh nhất của thảo tặc, cung thuật tới mức xuất thần nhập hóa, đã giết người vô số.
Hán tử cầm đầu nghiến răng: "Chỉ cho ngươi bắn một mũi mà thôi! Những người khác rút lui trước!"
Những người khác đều không phản đối, rời đi ngay tức khắc.
Trong kho hàng, Minh Tú nhắm mắt, chìm đắm trong cảm giác của bản thân.
Ngải Huy sáng mắt lên, cảm nhận được Nguyên lực quanh thân sư tỷ biến hóa, hắn vội im bặt, không dám phát ra âm thanh nào.
Minh Tú còn cách đại sư một bước, dẫm chân tại chỗ đã lâu.
Ban nãy điều khiển rất nhiều kim, cảm giác rất là mới mẻ. Những mũi kim trôi chảy hoà hợp, như nước chảy mây trôi, mang tới sự dẫn dắt rất lớn cho cô.
Thì ra có thể dệt như thế này!
Trình độ về dệt thêu của Ngải Huy có hạn, hắn không phải từ góc độ dệt thêu để cải tạo cái máy dệt này, mà là thông qua sự lý giải của bản thân về nguyên lực và lý luận của lão sư, cộng với kiến thức về kiếm trận, dung hợp chúng lại với nhau.
Điều ấy mang tới cho Minh Tú một sự kích thích rất lớn, nhiều điều chưa hiểu bỗng được giải quyết dễ dàng, linh cảm thi nhau phun trào.
Cô chìm đắm trong đó, hồn nhiên vong ngã.
Nguyên cực cạn kiệt trong cơ thể như bị tác động, nguyên lực xung quanh điên cuồng ào vào người cô, động tĩnh càng lúc càng lớn.
Ngải Huy biến sắc, Nguyên lực chung quanh hắn đã bị lấy sạch!
Đây là. . .
Linh quang trong đầu Ngải Huy lóe lên, hắn mừng rỡ, lao ra khỏi nhà kho.
Ở ngoài nhà kho toàn người là người, ai cũng nhìn hắn.
Dư thúc nhìn thấy Ngải Huy, lão từng nhìn thấy Ngải Huy qua Huyễn Ảnh Đậu Giáp, nên nhìn một cái nhận ra hắn ngay. Nguyên lực dao động trong kho hàng rõ ràng là của tiểu thư, Ngải Huy lại từ trong đó xông ra, không lẽ tiểu thư đột phá có liên quan tới hắn?
Ai cũng tò mò.
Trong nhà kho động tĩnh càng lúc càng lớn, mọi người không thể không lùi dần ra sau. Nguyên lực khắp chung quanh đều ào ạt xoáy về nhà kho.
Rầm!
Mái nhà bị xé rách tung lên, cả nhà kho rung rinh.
Ngải Huy vô cùng vui mừng, đại sư! Sư tỷ đang đột phá đại sư!
Lúc này, không được để xảy ra bất kì việc gì bất trắc!
Song hắn đã cảm nhận được một tia khí tức nguy hiểm, tóc gáy dựng lên, lập tức rút kiếm ra, nhìn quanh bốn phía, nhưng không nhìn ra được gì đáng ngờ.
Thần kinh Ngải Huy căng thẳng.
Dư thúc nhận ra tư thế của Ngải Huy khác lạ, lão vội dâng lên lòng cảnh giác, chẳng lẽ có người muốn phá hoại tiểu thư đột phá? Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, lão vội gọi: "Mọi người tránh xa hơn nữa đi."
Vào lúc này, đã có không ít cư dân trong thành bị kinh động.
"Minh Tú tiểu thư đột phá đại sư? Thiển Thảo Thành chúng ta lại có thêm một vị đại sư!"
"Danh sư xuất cao đồ, Hàn Ngọc Cầm đại sư là người lợi hại, Minh Tú tiểu thư nhất định sẽ trở thành đại sư."
"Vậy là Ngải Huy biết Minh Tú tiểu thư sắp đột phá, nên mới tới để hộ pháp?"
"Chắc vậy, nhưng cơ bản Minh Tú tiểu thư đâu cần bỏ gần cầu xa, thực lực Lục gia còn phải sợ gì ai?"
"Nói cũng đúng a.". . .
Dư thúc thấy Ngải Huy căng thẳng, thì cũng căng thẳng theo, đến khi có mấy người nhanh nhẹn tinh tráng xuất hiện, lão mới thở phào.
Minh Tú sống một mình ở Thiển Thảo Thành, bảo vệ an toàn cho cô là cả một vấn đề, thế nên Lục phủ luôn cho vài người ở trong bóng tối bảo vệ Minh Tú.
"Dư thúc!"
Hộ vệ nhìn thấy Dư thúc, cũng thở phào.
Dư thúc không chút thả lỏng, lớn tiếng quát: "Tất cả cẩn thận, coi chừng có người quấy rối."
Hộ vệ vội đáp: "Vâng!"
Nếu tiểu thư xảy ra chuyện, họ đều phải chết, nên cả đám sừng lên, mặt mũi dữ dằn quét khắp chung quanh. Nhìn đến đâu, người ở đấy đều câm như hến. Những này người đều là tinh nhuệ Lục phủ, chọc giận bọn họ, chẳng khác gì tìm chết.
Phường thêu như gặp đại địch, nhưng ở một chỗ khác trong thành.
Ban Ngạn cẩn thận lấy cung ra. Thân cung bằng gỗ màu xám trắng như màu gỗ mục, dây cung đỏ tươi như máu, trông rất bắt mắt. Cung là cung lớn, cao bằng chiều cao của Ban Ngạn.
Tên cũng rất dài, mũi tên xanh biếc dài hơn nửa trượng, chẳng cái gì một cái tiêu thương nhỏ. Mũi tên do ba loại dây quấn lại mà thành, thẳng tắp thon dài rất đẹp, quanh mũi tên có ba viên tròn to bằng đầu ngón tay trái không ngừng xoay tròn, đuôi tên là lông chim màu hoàng kim, trông rất sống động.
Đại hán thủ lĩnh không nhịn được hỏi: "Có nắm chắc không?"
Ban Ngạn hừ lạnh: "Trong vòng mười dặm, tên xuất là tử."
Kỳ thực lúc đại hán hỏi xong, đã tự thấy mình đang hỏi thừa. Chỗ này cách phường thêu chỉ chừng năm, sáu dặm, khoảng cách này Ban Ngạn không bao giờ thất thủ. Ban Ngạn có thể bắn chết một mục tu cách xa y tới hơn mười sáu dặm.
Ban Ngạn kẹp lấy đuôi tên, đặt lên dây cung, giương cung mở tiễn làm liền một mạch, động tác liền lạc rất là vui mắt.
Y không nhắm bắn ngay, mà chỉ nhắm mắt, đứng im không nhúc nhích.
Chỉ có ba viên tròn màu đen quanh mũi tên là tiếp tục xoay tròn.
Một lúc lâu sau, y bỗng mở mắt ra, toàn thân dâng lên ngọn lửa màu xanh lục. Ngọn lửa màu xanh lục từ cánh tay của y, chạy dọc theo ngón tay, tràn đến dây cung, dây cung màu đỏ sáng lên hồng quang yêu dị.
Ngọn lửa màu xanh lục tràn qua mũi tên và thân cung, khi nó lan tới mũi tên, ba viên tròn màu đen trở thành đỏ rực, tỏa ra ánh sáng đỏ.
Khí thế của Ban Ngạn dâng lên tới cực hạn, y hít sâu, buông dây cung.
Mũi tên hóa thành một điểm sáng nhỏ, biến mất ở chân trời.