Khoảnh khắc hai bên trầm mặc lâm vào trạng thái không tiếng động mà "Giằng co", cô gái đột nhiên nói: "Hai người đem nấm bán cho tôi có được không?"
Bảo Sơn và Bảo Châu: "???"
Cô gái kích động, giống như sói xám lâu ngày không thấy thịt, không khống chế được tâm tình liền vui sướng: "Tất cả, đều đem bán cho tôi hết đi!"
Bởi vì cô gái quá phấn khích, cho nên nước miếng cũng muốn phun ra.
Bảo Sơn cùng Bảo Châu yên lặng lui về phía sau một bước, chị gái này thật là, quá mức kỳ quái đi.
"Chúng tôi sẽ không bán đâu!" Bảo Sơn dẫn đầu mở miệng, bọn họ chỉ đến đây hái nấm, không việc gì phải lo lắng sợ hãi cả: "Em gái, chúng ta đi thôi."
Ai không biết hiện tại mua bán đồ vật thực phẩm, đều là hạng người âm mưu đầu cơ trục lợi chứ, bọn nhóc tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng không phải là đồ ngốc.
"Chị, chị có tiền, không phải là đang lừa gạt mấy đứa."
Cô gái nhìn hai đứa bé nhỏ gầy trước mặt, tựa hồ vẫn đang do dự, ánh mắt ngờ vực thẳng tắp chiếu tới cô: "Nếu hai đứa không muốn bán, chị và mấy đứa trao đổi, được hay không? Chị nguyện ý dùng lương thực để đổi, hay là thịt cá gì cũng được, tùy mấy đứa quyết định đi nha?"
Tầm mắt của cô dừng trên người hai đứa trẻ, đau lòng khẽ lắc đầu, nói: "Sao hai đứa lại gầy đến độ này thế chứ."
Lúc này, Tiểu Bảo Châu đột nhiên mở miệng hỏi: "Chị gái, chị có quen biết một anh trai này không? Chính là cái người sống ở trên thành phố, là sinh viên, mập mạp, cao cao, họ Khương."
Cô gái: "... Béo, béo?"
Em trai của cô, bị người ta gọi là tên béo... Sao có thể chứ?
Em trai cô cao 1 mét 83, nặng 140 cân, nhìn như thế nào cũng không hình dung nổi hai từ mập mạp, là dáng người tiêu chuẩn của thời nay đó!
Nhưng mà cô không biết, thời đại khác biệt, tiêu chuẩn đương nhiên cũng không giống nhau rồi.
Ở thập niên 60 thì nam nhân đều gầy nhưng rắn chắc.
Thân cao thể trạng bình thường sao? Đó chính là "Béo".
Hai người bọn họ mỗi người một nhận thức riêng, một tiêu chuẩn riêng, không đến mức phải đem ra để tranh cãi.
Tiểu Bảo Châu: "Bên cạnh anh ấy còn có một anh trai càng béo hơn... A, phải rồi, anh trai kia là họ Trần."
Cô gái bị chọc cười, vui vẻ nói: "Khương Lãng phải hay không, nó là em trai chị. Trần Khả Ngôn là bạn học của nó."
Bảo Sơn nhướng mày, cô gái thấy một đứa bé nhỏ như thế lại có bộ dạng ông cụ non tiêu chuẩn, còn rất là nghiêm túc.
Mà Bảo Châu ở một bên cũng a một tiếng thật dài.
"Lúc trước thằng bé nghĩ cũng muốn đi tìm hai đứa, nhưng lúc đó trời đột ngột liền mưa, đuổi theo liền chậm trễ thời gian xuống núi, lúc sau trường học đã thay đổi kế hoạch quay về sớm hơn dự định, không còn cách nào khác đành phải đi về trước. Kỳ thật đây là lần thứ tư chị tới đây, tới để tìm mấy đứa. Chị tên Khương Việt."
Bảo Châu không sợ chuyện này, mắt to thanh thúy vô tội chớp chớp: "Tìm chúng tôi làm gì nha?"
Khương Việt nhìn bọn nhóc gầy gò, lại nghĩ đến lời dặn dò của em trai, cô bật cười, nói: "Đương nhiên là tìm mấy đứa để trao đổi đồ vật! Mấy đứa có nấm còn gì, tuy rằng chị rất thích, nhưng chị không có khả năng phân biệt được loại nào có độc loại nào có thể ăn, hai đứa nguyện ý cùng chị trao đổi không? Bất cứ loại lương thực nào trên núi cũng được, đều có thể cùng chị trao đổi."
Tiểu Bảo Châu đôi mắt đảo nhanh suy tính trong chốc lát, nhẹ giọng hỏi: "Bất cứ thứ gì cũng có thể đổi sao?"
Tạm dừng một chút, khuôn mặt nhỏ căng cứng, gắt gao banh ra, cô nhóc khẩn trương dò hỏi: "Lương thực... Cũng có thể có phải hay không?"
Khương Việt gật đầu: "Đương nhiên là có thể!"
Cô nhìn về phía hai cái sọt nhỏ, thương lượng: "Em đổi cho chị một sọt, chị cho em một túi gạo cùng một túi mì."
Bảo Châu đôi mắt lập tức tròn xoe, không quá tin tưởng hỏi lại: "Gạo??? Mì???"
Khuôn mặt nhỏ của Bảo Sơn nghiêm túc: "Chị có ý đồ gì, nấm căn bản không đáng giá bao nhiêu tiền hết."
Khương Việt nhìn hai đứa nhỏ, trong lòng càng thêm ấm áp, cô không biết bọn nhỏ đã từng cùng người khác trao đổi đồ vật hay chưa, có điều vẫn thực nhanh nhẹn giải thích cho bọn nhóc: "Chị không có ý đồ gì cả, mấy đứa xem trong giỏ, nấm hương tím tương đối nhiều đúng hay không? Những loại nấm khác chị không biết, nhưng chị nhận ra loại nấm này, phơi khô rồi bán rất được giá, cũng rất nhiều công dụng."
Cô cẩn thận dặn dò hai đứa trẻ: "Nếu có người lợi dụng điểm này đề giá thấp, đó mới là đang lừa mấy đứa đó. Mẹ chị thích ăn loại nấm hương tím này nhất, chị đương nhiên hiểu rõ nó nhất, không kể nhân công đào tạo để chuyên thu hái nấm, thế nhưng giá cả cũng không hề thấp."
Bảo Châu nghiêng đầu nhìn giỏ tre của anh trai, quả nhiên số lượng nấm hương tím là nhiều nhất.
"Chị sẽ không lừa mấy đứa đâu, buổi chiều cứ đến chỗ này chờ, chị đưa lương thực cho mấy đứa, có được hay không?"