- Mặc dù cảnh tuyết Tiểu Thang Hà rất đẹp, nhưng không phải năm nào cũng có thể nhìn thấy. Khí trời năm nay rất tốt, rất thích hợp ngắm cảnh, các ngươi có trông thấy không, rất nhiều người mang theo người nhà đi thưởng thức cảnh tuyết.
Vương Quý thấp giọng cười nói với ba người:
- Thật ra ta cảm thấy cưỡi lừa còn thú vị hơn ngắm cảnh tuyết.
Vương Quý nói trúng tâm khảm của ba người, họ đều lần đầu cưỡi lừa, lừa nhỏ không nhanh không chậm, đi rất ổn định, ngẫu nhiên vung vó chạy, loại cảm giác dường như đằng vân giá vụ kia khiến ba người cực kỳ hưng phấn.
Trong ba người cưỡi ngựa tốt nhất là Nhạc Phi, cưỡi kém nhất lại là Lý Diên Khánh, đây cũng không phải năng lực giữ thăng bằng của hắn không tốt, mà là hắn chưa từng luyện ngồi trên lưng ngựa giống như ba người khác, lực háng giữa hai chân hơi yếu, năng lực khống chế còn kém, cho nên Nhạc Phi cưỡi lừa ung dung thảnh thơi, nhưng Lý Diên Khánh cưỡi lừa lại kinh hồn táng đảm, mấy lần thiếu chút nữa ngã xuống từ trên lưng lừa.
Lúc này, một cỗ xe bò dừng lại trên quan đạo, mấy gia nhân đang sửa chữa bánh xe, một chiếc xe ngựa vừa vặn chạy tới từ đối diện. Xe ngựa và xe bò gặp nhau, chiếm hơn nửa quan đạo, chỉ có một con đường nhỏ chật hẹp ven đường, rộng chừng ba thước, người đi đường vội vàng đi qua đường nhỏ.
Thang Chính Tông nhẹ nhàng phóng ngựa qua, Nhạc Phi Vương Quý và Thang Hoài cũng vội thúc lừa theo, Lý Diên Khánh đi cuối cùng. Con lừa nhỏ của hắn thấy đồng bạn chạy xa, lo lắng vung bốn vó chạy. Lý Diên Khánh lập tức luống cuống tay chân, hoảng sợ nói:
- Chậm một chút! Chậm một chút!
Nào biết con lừa mã cũ bắt nạt ma mới, chẳng những không thả chậm, trái lại càng chạy nhanh. Lý Diên Khánh né không kịp, chạy sát qua bên xe ngựa, áo khoác bị xe ngựa cuốn lấy, hắn lập tức mất cân bằng, ngã thẳng xuống từ trên thân lừa, lăn lộn xuống dưới ruộng mạch bên cạnh.
Ruộng mạch có tuyết đọng rất dày, Lý Diên Khánh không bị thương, lại hết sức chật vật, trên đầu trên mặt trên cổ đều là tuyết đọng, áo khoác cũng bị rách một lỗ nhỏ. Lúc này, có tiểu nương tử trên xe ngựa lo lắng hô:
- Cha, có tiểu ca ca rơi vào ruộng.
Một văn sĩ trung niên đi theo phía sau xe ngựa vội vàng tung người xuống ngựa, tiến tới vỗ tuyết đọng trên người thay Lý Diên Khánh, áy náy nói:
- Càng xe quá rộng, mắc vào quần áo tiểu ca, thực sự xin lỗi!
Văn sĩ trung niên thấy rõ ràng, là càng xe ngựa nhà mình móc vào quần áo đứa nhỏ này, đứa nhỏ mới ngã xuống. Lý Diên Khánh thấy gã nho nhã, dường như học thức uyên bác, trong lòng rất có thiện cảm, liền thoát tay:
- Ta không sao, phu tử không cần áy náy!
Nói xong, Lý Diên Khánh nhìn tiểu nương tử trên xe ngựa một chút, thấy nàng chừng bốn năm tuổi, chải hai búi tóc, môi hồng răng trắng, khuôn mặt hạt dưa, mi dài cong cong tinh tế, đôi mắt linh động xinh đẹp, tay cầm quạt cung nhỏ, mặt mũi tràn ngập quan tâm nhìn mình, đúng là bộ dạng tiểu mỹ nhân, nghĩ rằng mình chật vật ngã xuống lừa trước mặt nàng, Lý Diên Khánh chợt cảm thấy mất mặt, co cẳng đuổi theo con lừa của mình.
- Con lừa ngốc, đứng lại cho ta!
Tiểu nương tử hơi hăng hái nhìn Lý Diên Khánh chạy xa, thấy hắn đuổi kịp mấy người khác cười cười nói nói, tiểu nương tử tò mò hỏi:
- Cha, trên đường nhiều tuyết đọng như vậy, họ đây là đi nơi nào?
Văn sĩ trung niên nhìn chung quanh, cười nói:
- Họ hẳn là đi Tiểu Thang Hà ngắm cảnh tuyết.
- A! Là cảnh tuyết đẹp nhất Tương Châu mà nương từng nói. Cha, ta cũng muốn đi!
- Hôm nay cha có việc, lần sau đi!
Tiểu nương tử chu môi đỏ mọng, mất hứng nói:
- Mỗi lần đều là lần sau, ta đã gặp mười mấy cái lần sau rồi.
Trung niên văn sĩ quả thực yêu thương con gái nhỏ, gã thấy canh giờ còn sớm, ngắm cảnh tuyết cũng không tốn bao nhiêu thời gian, liền cười nói:
- Được rồi! Chúng ta tới phía trước quay đầu. ...
Nhóm người Lý Diên Khánh rẽ vào một quan đạo khác, lại đi gần nửa canh giờ, liền tới Tiểu Thang Hà. Họ đứng trên một cây cầu, nhìn ra xa phía dưới cầu, cách đó không xa đúng là khu cảnh tuyết nổi tiếng Tiểu Thang Hà.
Khác biết với cánh đồng tuyết trắng xóa đơn điệu chung quanh, phía xa xa hai bên bờ sông Tiểu Thang Hà phân bố từng mảnh rừng cây nhỏ tinh tế, tạo thành một đường cong nhu hòa phập phồng lóa mắt vòng quanh cánh đồng tuyết bằng phẳng, khiến cây cối có thể trông thấy đều biến thành san hô bạc to lớn lung linh.
Tiểu Thang Hà giống như một chiếc đai lưng ngọc lát bằng ngọc đẹp, uống lượn gấp khúc trong rừng cây. Trong rừng cây còn tràn ngập sương mù rất mỏng, ánh nắng màu vàng xuyên qua rừng cây, khiến sương mù được tô lên giống như một tấm lụa đỏ trong suốt.
Tới khu ngắm cảnh chỉ có thể đi bộ, bên cầu nhỏ đậu đầy xe bò và xe súc vật kéo của du khách. Thang Chính Tông cười nói:
- Các ngươi đi thôi! Ta sẽ chăm sóc mấy con lừa cho các ngươi.
- Đại bá không đi sao?
Lý Diên Khánh hỏi.
Thang Chính Tông cười ha ha:
- Ta đã xem vô số lần, lần này không đi cũng được.
Vương Quý và Thang Hoài vội vã không nhịn được nhảy xuống, Nhạc Phi còn đang chờ Lý Diên Khánh:
- Khánh ca nhi, nhanh lên!
- Đại bá, chúng ta đi trước.
- Đi theo dòng người, đừng tách ra.
Thang Chính Tông ở phía sau hô to.
Lý Diên Khánh và Nhạc Phi đi dọc theo một con đường nhỏ ở phía đầu kia cây cầu, đi theo dòng người về phía đông. Không ít người tới xem cảnh tuyết hôm nay, phần lớn tập trung ở phía nam Tiểu Thang Hà, người ở phía bắc lại không nhiều, cảnh tuyết cũng không kém hơn phía nam.
Lý Diên Khánh và Nhạc Phi cẩn thận đi qua mặt băng Tiểu Thang Hà, chui vào một thế giới cây ngọc cành quỳnh ở mặt phía bắc.
Cảnh sắc tuy đẹp, nhưng hán ý không chịu nổi khiến người ta sợ hãi. Lý Diên Khánh và Nhạc Phi du ngoạn gần nửa canh giờ liền chuẩn bị trở lại theo đường cũ.
- Hai tên kia rốt cuộc chạy đi đâu rồi?
Lý Diên Khánh và Nhạc Phi đi tìm một vòng, cũng không thấy cái bóng của Vương Quý và Thang Hoài.
- Ngũ ca, chúng ta chia ra tìm! Ngươi đi mặt phía nam, ta đi mặt phía bắc, chờ lát nữa lại tập trung ở chỗ cây cầu.
- Được!
Nhạc Phi đáp ứng một tiếng, liền đi về phía nam Tiểu Thang Hà.
Lý Diên Khánh chậm rãi đi dọc theo một lối đi nhỏ trong rừng cây mặt phía bắc, eo của hắn bị xe ngựa đụng vào một chút, vừa rồi không có cảm giác, lúc này bắt đầu đau nhức kịch liệt.
Lý Diên Khánh đi tới một chỗ đất trống du khách thưa thớt. Hắn tìm khối đá lớn ngồi xuống, chậm rãi để lộ áo trong, thấy phần eo có một vết máu dài chừng nửa thước, mặc dù không đổ máu, nhưng có một đường sưng đỏ, trông thấy cực kỳ giật mình.
- A!
Bên cạnh truyền đến một tiếng kinh hô, Lý Diên Khánh vội vàng buông áo xuống, chỉ thấy mấy người đi tới từ trong rừng cây bên cạnh, phía trước là một đôi cha con, chính là chủ nhân chiếc xe ngựa kia, đằng sau còn có mấy tùy tùng đi theo.
Văn sĩ trung niên nhìn thấy Lý Diên Khánh từ rất xa, liền tới xem một chút, không ngờ vừa vặn thấy được Lý Diên Khánh đang xem thương thế.
Văn sĩ trung niên bước nhanh tới:
- Ngươi dĩ nhiên chịu thương, để ta xem một chút.
Sau lưng gã, tiểu nương tử mặc váy ngoài màu lục kéo quần áo phụ thân, vươn đầu ra, vẻ mặt quan tâm.