Kỳ thật, tuy rằng Bảo Sơn đánh nhau rất hung, rất dữ, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, làm sao có thể đạt đến trình độ nhiều người vây đánh vẫn có thể duy trì bộ dạng an ổn nhàn nhã được?
Hoàn toàn là do em gái nhỏ nhà nhóc tạo hiệu ứng qua mặt người thôi.
Mà ấn tượng của người lớn trong thôn đối với Tiểu Bảo Châu chính là, tuy rằng lớn lên rất đáng yêu, nhưng thật ra chính là quả ớt nhỏ biết cắn người, khiến người ta sặc mà chết.
Có người tụ tập nói chuyện phiếm, chủ yếu là nói sau lưng, trong nhà Thích Ngọc Tú hiện tại không đủ ăn, chờ thêm mấy năm nữa, con cái trưởng thành, đến lúc đó lại càng thêm khó khăn.
Nhà cô ta có ba đứa nhỏ, không có một đứa nào có khả năng tìm được một đối tượng kết hôn tốt. Con trai lớn không phải con ruột lại còn là một ngôi sao chổi, con gái là một quả ớt nhỏ siêu cay, con trai út xác thực là một con ma ốm mà.
Ngươi xem một nhà ba người, quả thật không có khả năng tìm được một đối tượng tốt đâu.
Này tương lai không tìm được đối tượng, không phải không xong rồi hay sao?
Có điều hiện tại đám nhóc đều không suy nghĩ quá nhiều, mọi người nhìn hai anh em nhà họ Thích, bỗng chốc lâm vào yên lặng một lúc lâu.
Chị gái lớn của nhà họ Điền là Nữu Tử lập tức quay đầu lại nhìn về phía em trai em gái mình phía sau, cuối cùng tầm nhìn dừng lại trên người em trai Điền Cẩu Tử, nhỏ giọng lại kiên định nói: "Bà nội nói không sai một chút nào, ngày thường em không nên trêu đùa bọn họ, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc."
Điền Cẩu Tử nhìn thấy một đứa nhóc to con cường tráng như Hổ Tử cũng bị dọa chạy, nghĩ đến lần trước chính mình cướp lúa mạch bị ấn xuống đất đánh, chẹp miệng gật đầu tán thành.
Không phải nhóc nghèo đói túng quẫn, mà là ngôi sao chổi cùng quả ớt nhỏ siêu cay kia quá nhỏ mọn lại hay chấp nhặt.
Bảo Sơn không đuổi theo Hổ Tử, nắm tay Bảo Châu đi nơi khác tiếp tục hái nấm, lúc này ngay cả Phán Đệ luôn thèm nhỏ dãi giỏ tre của hai người cũng không dám đi theo, ai biết được Bảo Sơn ngày thường không đánh người, hôm nay có thể tức giận quá độ mà cho bọn họ một trận hay không.
Bảo Sơn cùng Bảo Châu cùng nhau rời đi, Bảo Châu thần thần bí bí nhỏ giọng thì thầm: " Chúng ta tới căn cứ bí mật đi anh."
Bảo Sơn trợn to mắt, nói: "Không phải mẹ đã nói mấy ngày này không cần đến đó rồi hay sao?"
Bảo Châu đúng lý hợp tình nói: "Đã chậm trễ mấy ngày rồi, chúng ta cũng không thể vĩnh viễn không đến đó đúng không? Lại nói, hai anh trai lớn kia thoạt nhìn không giống như người địa phương. Không nhất định mỗi ngày đều có mặt ở chỗ đó."
Cô nhóc dương cao khuôn mặt, tận lực thuyết phục anh trai Bảo Sơn: "Còn nữa, khoảng cách từ bên kia đến bên này cũng không xa lắm, nói không chừng vốn dĩ ban đầu không chỉ có chúng ta. Giả như trong thôn thật sự chỉ có chúng ta phát hiện, vậy còn các thôn khác thì sao? Gần nhất em đã bắt gặp hai nhóm người quanh khu vực ở gần đó."
Tiểu Bảo Sơn đứng trước em gái trước giờ chưa từng kiên định tuyệt đối, Bảo Châu vừa nói, giây tiếp theo đã lập tức gật đầu đồng ý nói: "Đi thôi, chúng đi qua bên kia."
Nhưng vẫn không quên nghiêm túc dặn dò em gái: "Chúng ta là trốn đi, đừng có nói với mẹ đấy."
Bảo Châu nhe răng: "Nhất trí luôn!"
Hai đứa nhóc lanh lợi, sợ bị người khác đuổi kịp, còn nhanh nhẹn đi một vòng tròn nhỏ, cứ chốc lát lại phải cúi xuống hái nấm như thường lệ, một chút cũng nhìn không ra ý đồ khác lạ của bọn nhóc, hai nhóc quen thuộc đi hết một vòng lớn, đi đến vùng phụ cận của căn cứ bí mật, lại xuôi theo dòng suối trượt xuống sườn núi, cuối cùng chạy như bay hướng về phía trong sơn động.
Vài ngày không đến đây, con đường này cũng không chút xa lạ nào.
Hai đứa nhỏ chạy ra khỏi sơn động, Bảo Châu hô lên một tiếng: "Wow."
Cô nhóc cao hứng giữ chặt tay anh trai, nói: "Đỉnh núi bên này đến một bóng người cũng không thấy!"
Không có người, vậy thì nơi đây liền chính là địa bàn nhỏ của bọn họ rồi!
Bảo Châu đứng tại chỗ xoay một vòng tròn nhỏ, sung sướng cười ha ha.
Bảo Sơn bên cạnh đã bắt đầu vén cao tay áo lên: "Anh nhìn thấy thật là nhiều nấm!!!"
So với chân núi bên kia đông nghịt người, đoàn người chen lấn xô đẩy khắp nơi, bên này hoàn toàn không có người, không bao lâu sau, hai nhóc liền chất đầy cả hai giỏ tre.
Phải biết rằng, ngày thường bọn họ dù tích cực bao nhiêu, hái nhiều đến mức độ nào, cũng không có khả năng chất đầy cả một giỏ, thế nhưng hiện tại, không chỉ một mà là hai giỏ tre, toàn bộ đều đầy ụ.
Rất rất là đầy!!!
Bảo Châu hai mắt to tròn mở lớn: "Làm sao chúng ta có thể mang hết về được!"
"Cô bé, cậu bé này..." Hai người đang chìm đắm trong vui sướng, tâm tình đắc ý vênh váo, bất thình lình nghe được thanh âm của một cô gái, Bảo Sơn Bảo Châu tức khắc liền run rẩy, theo hướng phát ra giọng nói nhìn qua —— là một cô gái trắng nõn tuổi cũng không quá lớn.
Bảo Sơn cùng Bảo Châu cảnh giác nhìn cô gái, mà tầm nhìn của cô hiện tại đang dừng trên giỏ tre trên lưng của hai người.