Quay Về Thập Niên 70: Trở Lại Trước Ngày Bị Vu Oan
Diệp Nịnh Manh05-11-2024 14:25:16
Lại mua ít đồ dùng sinh hoạt, cuối cùng dẫn em trai đến trạm lương thực mua lương thực, tiêu hết phiếu gạo bản địa trong tay, cho một phần vào không gian.
Đồ mới mua đóng gói thành một túi đồ to, 11 giờ sáng hai người tới ga tàu hỏa.
Khi cô đến xe lửa Lục Tinh Minh ngồi đang thúc giục mọi người lên xe.
Cố Đình Chi cũng tới.
Nhìn thấy Mạnh Phất Yên, Lục Tinh Minh thở phào nhẹ nhõm:
"Ngày hôm qua đã nói sẽ tới, kết quả em vẫn luôn không tới, khiến anh lo lắng chết mất, thật sự sợ em xảy ra chuyện gì, không sao thì tốt!"
Mạnh Phất Yên chạy theo xe lửa, nhét túi đã chuẩn bị sẵn vào cửa sổ xe.
Cô là tính thời gian tới, tới sớm anh ba sẽ không nhận đồ của cô.
"Anh ba, đây là đồ em chuẩn bị cho anh ăn trên đường, đừng để hỏng, em tới nông thôn sẽ viết thư cho anh."
Một túi đồ rất to, Lục Tinh Minh hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy.
Còn chưa kịp nói gì, bóng dáng Mạnh Phất Yên đã bị ném xa.
Xe lửa càng lái càng nhanh, anh ta chỉ có thể nhận lấy túi đồ.
Tiễn Lục Tinh Minh xong, Cố Đình Chi đưa hai vé giường nằm cho cô: "Cầm đi, đây là trạm kế tiếp."
Mạnh Phất Yên từng nói, đến Đông Bắc sẽ lên xe theo trạm kế tiếp.
Mạnh Phất Yên nhận lấy: "Cảm ơn anh, lát nữa xe tới tôi sẽ đi."
Cố Đình Chi hỏi một câu: "Vì sao phải lên xe ở trạm kế tiếp?"
Mạnh Phất Yên cũng không lừa gạt anh, trên mặt lộ ra chút tươi cười:
"Tôi đăng ký cho mấy người kia xuống nông thôn, lúc này bọn họ còn chưa biết, ở lại thành phố Thường Ninh bọn họ sẽ chặn tôi ở ga tàu hỏa."
Cố Đình Chi nhìn cô, trạng thái tinh thần của cô rất tốt, dường như không có quá nhiều tức giận, anh còn tưởng cô bị người trong nhà bắt nạt như thế, sẽ oán khí đầy mình!
Như vậy cũng tốt, đi theo anh đến Đông Bắc, dù sao anh sẽ không để cô gái nhỏ này chịu khổ gì, ở lại thành phố Thường Ninh anh muốn làm gì đó, trái lại có khả năng mang tới nguy hiểm cho cô.
"Vậy đến trạm kế tiếp đợi tôi, tôi còn có việc cần làm ở đây, ngày mai gặp."
"Ừm, ngày mai gặp."
Nửa tiếng sau xe lửa vào trạm, hai chị em lên xe.
Một tiếng sau tới trạm kế tiếp, hai chị em xuống xe.
Xe lửa của thanh niên trí thức là chuyến xe cố định, đã sắp xếp trước tiên, Mạnh Phất Yên không có biện pháp dẫn theo em trai xuống nông thôn trước, nếu không sẽ không có ai đón.
Nhưng mà cô tuyệt đối sẽ không lên xe ở ga tàu hỏa thành phố Thường Ninh, bởi vì cô biết chiều nay sẽ có văn kiện yêu cầu mấy chị em Ngô gia xuống nông thôn.
Những người đó chắc chắn sẽ tìm cô, không tìm thấy cuối cùng chắc chắn sẽ đến ga tàu hỏa chặn cô.
Xe lửa của thanh niên trí thức sẽ xuất phát vào 5 giờ sáng ngày mai, nếu bọn họ đến nhà ga trước tìm cô, không cẩn thận là có thể bị tìm được, đến lúc đó chắc chắn sẽ phiền phức.
Cho nên cô rời đi trước một ngày, đến trạm kế tiếp đợi.
Sáng mai xe lửa của thanh niên trí thức đi ngang qua nơi này, cô dẫn em trai lên xe là được.
Mạnh Phất Yên dẫn em trai ra khỏi ga tàu hỏa đã là hơn 12 giờ, nhanh chóng tìm nhà khách ở gần đây, Mạnh Phất Yên đã mệt muốn chết.
Tối hôm qua gần như cả đêm không ngủ, lại bôn ba lâu như vậy, trên trán còn có vết thương, cộng thêm tinh thần vẫn luôn căng thẳng, hiện giờ đột nhiên thả lỏng cô thật sự không có sức lực.
Rửa mặt một lát, ăn đồ ăn trong hộp cơm, Mạnh Phất Yên lên giường ngủ.
"Em đừng đi đâu, chị ngủ một lát, ngày mai chúng ta sẽ lên xe lửa."