Chương 40: C.ởi Qu.ần Áo

Sau Khi Bị Đụng Hỏng Đầu, Ta Được Hắc Liên Hoa Nhặt Về

Quân Tử Sinh 22-11-2024 08:46:07

Tuy nói việc này có nguyên do khác, cũng không phải là gông xiềng do thần ban cho, nhưng bọn họ sẽ không dễ dàng để người khác chạm vào sợi dây xích bạc mà họ đeo, quan trọng nhất là chỉ có thể đeo, lại không thể giấu đi, bọn họ đối xử với sợi dây xích bạc hết sức cẩn thận, cung phụng như thần cũng không ngoa. Kỳ Bất Nghiễn vẫn tùy tiện đối xử với sợi dây xích bạc. Hắn không muốn chết, là không muốn chết dưới tay người khác, còn về sợi dây xích bạc... đứt cũng được mà không đứt cũng được. Hạ Tuế An không nói gì thêm về chuyện bảo Kỳ Bất Nghiễn tháo sợi dây xích bạc ra nữa, nàng nhìn trái nhìn phải, định dùng thứ gì đó cố định sợi dây xích bạc trên mắt cá chân hắn. Cuối cùng nàng dùng sợi dây lụa buộc tóc của mình, độ dài và độ dày vừa vặn. Trước đó Kỳ Bất Nghiễn từng cho Hạ Tuế An khá nhiều bạc, nàng đã dùng một ít để mua rất nhiều sợi dây lụa đẹp. Có rất nhiều dây lụa. Hạ Tuế An luồn sợi dây lụa qua dây xích bạc, buộc ở phía trên mắt cá chân, không để dây xích bạc rơi xuống, sau đó thành thạo thắt một cái nơ bướm. Nhưng trông có vẻ hơi kỳ lạ. Vừa khéo nàng rút ra sợi dây lụa màu đỏ, buộc ở phía trên mắt cá chân trắng nõn của Kỳ Bất Nghiễn, hai màu đỏ và trắng vốn đã có cảm giác đối lập mạnh mẽ, bây giờ lại là màu đỏ buộc màu trắng. Có chút gì đó kỳ lạ. Nàng không dám nhìn nhiều, kéo vạt áo hắn xuống. Kỳ Bất Nghiễn cười khẽ nói lời cảm ơn với Hạ Tuế An, đứng dậy rót nước uống. Hạ Tuế An cất thuốc xong, không nhịn được nhìn con nhện đang nằm trên chăn, không còn sức sống như trước. Tuy rằng Hạ Tuế An không thích côn trùng, nhưng thấy con nhện đã từng chữa vết thương trên trán cho nàng giờ yếu ớt như vậy, nàng vẫn không đành lòng. "Nó sao vậy?" Hạ Tuế An hỏi. Kỳ Bất Nghiễn uống hết nước trong chén, đặt chén sứ xuống, bàn tay không có huyết sắc lấy từ trong tay áo một con rắn cũng yếu ớt như con nhện ra: "Trong mộ cổ có thứ gì đó khiến chúng sợ hãi." Nàng không hiểu: "Thứ gì?" "Là cổ" Hắn mỉm cười, chậm rãi nói: "Cổ và cổ có thể cảm ứng lẫn nhau, mà cổ trời sinh lại sợ hãi cổ mạnh hơn mình, chúng nó cũng không ngoại lệ." Kỳ Bất Nghiễn đi đến bên cửa sổ, đẩy khung cửa sổ ra: "Trong mộ cổ có một loại cổ." Hạ Tuế An: "Cổ gì." "Âm Thi Cổ, hơn nữa còn là Âm Thi Cổ đã có người luyện thành hoàn chỉnh." Kỳ Bất Nghiễn từ từ nói: "Âm Thi Cổ không chỉ có thể khống chế thi thể mà còn có thể khống chế người sống, biến người trở thành vật sống nhưng không có ý thức." Hắn đứng trước cửa sổ, ngoái đầu lại nhìn nàng: "Còn lý do ta ra ngoài, là vì có một con Âm Thi Cổ chui vào cơ thể nàng." Hạ Tuế An không thể tin nổi. Nàng thực sự không cảm thấy gì cả, trong mộ cổ cũng chẳng chú ý gì đến cơ thể mình. Nếu chuyện này là thật thì phải làm sao để lấy con Âm Thi Cổ ra đây? Nàng không muốn trong cơ thể mình có Âm Thi Cổ, Hạ Tuế An vội vàng hỏi: "Huynh có thể giúp ta lấy con Âm Thi Cổ ra ngoài không?" Kỳ Bất Nghiễn nhướng mắt. "Trước tiên cởi quần áo ra." Phải cởi quần áo ra để lấy Âm Thi Cổ sao? Nghe vậy, hai mắt của Hạ Tuế An lộ ra vẻ mờ mịt, sờ sờ xiêm áo chỉnh tề của mình, tay không biết để đâu, sờ xong quần áo thì cứng ngắc buông thõng bên hông, vành tai nhanh chóng nhuộm đỏ. Không phải Hạ Tuế An không tin Kỳ Bất Nghiễn, chỉ là cởi quần áo trước mặt người khác, đối tượng còn là thiếu niên trạc tuổi nàng, đối với nàng có chút khó vượt qua cái ngưỡng trong lòng. Hạ Tuế An mấp máy môi nhưng không lên tiếng. Nàng muốn hỏi xem có cách nào khác không. Nhưng không cần hỏi ra khỏi miệng, thực ra Hạ Tuế An cũng đoán được là không có, bằng không Kỳ Bất Nghiễn cũng sẽ không trực tiếp để cho nàng cởi quần áo. Kỳ Bất Nghiễn đứng bên cửa sổ, gió buổi sáng thổi qua mái tóc dài của hắn, âm thanh trang sức bằng bạc hòa lẫn trong gió, ngũ quan ẩn trong ánh sáng ngược phi thường sắc nét, không biết là giống phụ thân hay giống mẫu thân hắn nữa. Hắn cũng không lên tiếng thúc giục Hạ Tuế An, giao quyền lựa chọn vào trong tay nàng. Dù rằng hắn không biết nàng đang do dự điều gì. Hạ Tuế An hỏi Kỳ Bất Nghiễn có thể đóng cửa sổ lại trước hay không, Kỳ Bất Nghiễn lấy cây gỗ chống cửa sổ xuống, cánh cửa tự động đóng lại.