Qua một trận náo loạn, Triệu Nguyên Tư xụ mặt đứng trong Văn Chiêu các.
Trên bàn còn có một con diều lớn.
Trên mặt đất, bát công tử Hoằng Nhuận cùng mười tên tông vệ đồng loạt quỳ trên mặt đất, cúi đầu, không ai dám nói chuyện.
Nhất là tên tông vệ gọi là Mục Thanh, đầu vẫn còn quấn vải trắng đang rướm máu, có lẽ là do từ giữa không trung ngã xuống bị thương, còn tông vệ khác mặc dù trên mặt cũng bị thương, nhưng so với Mục Thanh còn tốt hơn nhiều.
"Ầm!"
Ngụy Vương nặng nề vỗ xuống bàn, tức giận quát lớn: "Hoằng Nhuận, ngươi làm càn! Cung đình yên lành, bị ngươi làm thành dạng gì? Tên tông vệ kia thiếu chút nữa té chết!"
"Còn không phải bởi vì phụ vương, nếu người không ho một cái, làm sao lại xảy ra chuyện này..." bát công tử Hoằng Nhuận thầm nói.
"Ngươi nói cái gì?!" Triệu Nguyên Tư tuyệt đối không ngờ rằng nhi tử còn dám mạnh miệng, cất cao giọng tức giận quát lớn: "ý của ngươi là, đây là lỗi của trẫm phải không?"
"Hoàng nhi không nói..."
Thấy nhi tử chịu thua, Triệu Nguyên Tư lúc này mới bỏ qua, hừ lạnh một tiếng, đang muốn nói chuyện, lại nghe được nhi tử nhỏ giọng thầm thì: "do phụ vương tự nói..."
"Ngươi!" Triệu Nguyên Tư tức không nói lên lời.
Bất quá hắn vẫn suy nghĩ lại một chút, nếu như hắn không ở sau lưng ho khan một tiếng, tên tông vệ kia cũng sẽ không từ trên trời ngã xuống, nói cách khác, thật sự là hắn có lỗi.
Đương nhiên, là Ngụy Vương, Triệu Nguyên Tư sẽ không dễ dàng nhận sai , dù sao thì việc này có liên quan đến uy nghiêm hoàng đế.
"Đây là cái gì?" Triệu Nguyên Tư chuyển chủ đề, chỉ vào con diều trên bàn hỏi.
"Con diều, nhưng diều của hoàng nhi không phải dùng giấy dán, mà là dùng vải nhẹ kín gió, mà khung cũng làm bằng cây trúc, vô cùng chắc chắn..."
Ngay khi nhắc tới con diều này, Hoằng Nhuận lập tức hứng thú, thao thao bất tuyệt giới thiệu cho Ngụy Vương cùng ba vị đại thần tác phẩm của hắn.
Đáng tiếc Ngụy Vương coi thường nói: "đồ chơi thôi!"
Hoằng Nhuận nghe xong có chút không vui, bĩu môi nói: "đồ chơi? Nó có thể để người dễ dàng bay qua tường thành, phụ vương còn cho rằng đây là đồ chơi?"
Ba vị đại thần nghe vậy mặt biến sắc, vừa rồi bọn hắn chỉ bất ngờ khi con diều này có thể để người ta bay lên không trung, bây giờ nghe bát công tử nói, lập tức cảnh giác, trong lòng tự nhủ loại vật này nếu lưu truyền ra ngoài, sẽ có hậu quả rất khó lường, nếu một số kẻ có tâm thuật bất chính lấy được loại vật này, hoàng cung tường thành chẳng phải là vô dụng?
"Bệ hạ..." trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương muốn nhắc nhở Ngụy Vương.
Triệu Nguyên Tư đưa tay lên ngăn hắn, bởi vì hắn cũng đã nghĩ tới: "Đồng Hiến, chút tự ngươi đem vật này đi hủy, hơn nữa, ra lệnh cấm vệ chuyện hôm nay không được truyền ra ngoài."
"Vâng." Đồng Hiến khom người đáp.
"Chờ đã!"
Triệu Nguyên Tư nhíu mày, nhìn Hoằng Nhuận không nói, không vui nói: "ngươi muốn nói cái gì?"
Chỉ thấy Triệu Hoằng Nhuận đưa ra tay phải: "bốn mươi lượng."
"Cái gì?" Ngụy Vương không hiểu.
"Con diều này, hoàng nhi bỏ ta bốn mươi lượng."
Triệu Nguyên Tư ngẩn người một lúc mới phản ứng lại, không thể tin hỏi: "ngươi còn dám đòi tiền trẫm?"
"Con diều này, hoàng nhi bỏ ra bốn mươi lượng, phụ vương nếu muốn lấy đi, tự nhiên muốn trả tiền cho hoàng nhi, chẳng lẽ phụ vương thân là Ngụy Vương, cũng muốn cưỡng đoạt sao?"
"Ngươi!" Triệu Nguyên Tư run lên, hầm hầm nói: "Đồng Hiến, chút nữa ngươi từ nội khố lấy bốn mươi lượng, trả cho bát công tử!"
"Vâng." Đồng Hiến khom người một cái.
Ba vị đại thần ở bên nhìn, há hốc mồm, trong lòng tự nhủ vị bát công tử này lại dám hướng đương kim Ngụy Vương đòi tiền, chẳng trách có thể đưa ra[dân phú quốc cường]lời này, thật đúng là gan to bằng trời.
Ba người bọn họ nhìn mà than thở, nhưng trong lòng Ngụy Vương cũng không dễ chịu, vì lời nói của con trai mà không thể không thanh toán bốn mươi lượng, điều này khiến Triệu Nguyên Tư có cảm giác biệt khuất.
Nghĩ đến Triệu Hoằng Nhuận, đứa con trai này từ trước đến nay ngang bướng, huống hồ hôm nay ở Văn Đức điện lại không có quy củ, đến trễ không nói, còn dám về sớm, Triệu Nguyên Tư cảm thấy nếu không thừa dịp này quản lý giáo dục, chỉ sợ hạt giống tốt này sẽ mọc lệch.
Nghĩ tới đây, Triệu Nguyên Tư bày ra dáng vẻ người cha, hỏi: "Hoằng Nhuận, lúc này ngươi cần phải ở Cung Học, nghe giảng, học bài mới đúng, tại sao lại ra ngoài chơi đùa?"
"A, hồi bẩm phụ vương, hoàng nhi cảm thấy Cung Học rất nhàm chán, cho nên bỏ khóa." Triệu Hoằng Nhuận nói một cách chững chạc đàng hoàng, như thể vốn là như vậy.
Triệu Nguyên Tư có chút tức giận, phải biết rằng công tử đều phải tại Cung Học học tập, đây là tổ chế, ngay cả khi muốn lười biếng cũng chỉ mượn cớ cơ thể khó chịu, có thể kẻ này ngược lại, nói thẳng Cung Học nhàm chán, hắn không muốn đi.
"Rất là nhàm chán? Ý của ngươi là, những học thức kia, ngươi không cần học ?" Triệu Nguyên Tư có ý ngươi ở trên việc học còn kém xa lắm, không có tư cách nói nhàm chán.
Không ngờ Triệu Hoằng Nhuận hếch lên, như lẽ dĩ nhiên nói: "hoàng nhi chí hướng cũng không phải làm hoàng đế, học những thứ kia làm gì?"
Lời vừa nói ra, không những Ngụy Vương Triệu Nguyên Tư mắt trợn tròn, liền ba vị xuất thân Đại học sĩ đại thần cũng trợn tròn mắt. Phải biết Cung Học bên trong dạy là các thánh hiền kinh điển, nhưng qua miệng bát công tử, lại trở thành "những thứ kia".
Trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương nhịn không được mở miệng nói: "Giáo giả nghiêu thuấn, bất giáo giả kiệt trụ, độc thánh hiền thư, hành nhân nghĩa sự. Đây là giáo dục nền tảng, thánh hiền di thư căn bản... lời của bát điện hạ, thứ cho vi thần không dám tán đồng!"
Ngụy Vương ngẩn người, vốn dĩ hắn muốn tự mình quản lý tên nhi tử không nghe lời này, thật không nghĩ đến trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương không thể chịu được Triệu Hoằng Nhuận coi thường thánh hiền di thư, chủ động nhảy ra.
Đây là chuyện tốt!
Phải biết rằng ba vị đại thần, đều là người học rộng hiểu nhiều, có Lận Ngọc Dương hỗ trợ, Ngụy Vương tự nhiên vui mừng.
Nhưng ai cũng không nghĩ đến, bát công tử Hoằng Nhuận lại nghiêng đầu nhìn Lận Ngọc Dương nửa ngày, đột nhiên cười nói: "vị đại nhân này, tha thứ bản công tử không dám gật bừa."
"A?" Lận Ngọc Dương khẽ cười một tiếng, hỏi: "điện hạ muốn cùng vi thần biện luận sao? Vi thần rửa tai lắng nghe."
Thấy bát tử Hoằng Nhuận vậy mà trực tiếp khiêu chiến trung thư tả thừa, Ngụy Vương cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, phất tay gọi nhi tử đứng dậy. Hắn muốn nghe một chút, nổi tiếng bướng bỉnh bát công tử, có thể nói ra cái gì.
"Biện luận thì không dám, bản công tử chỉ hỏi vị đại nhân này mấy vấn đề mà thôi." Triệu Hoằng Nhuận đứng lên, vỗ vỗ bụi đất, thoải mái mà hỏi: "Nghiêu Thuấn có thầy? Kiệt, Trụ có thầy?"
Lận Ngọc Dương còn chưa mở miệng, trung thư hữu thừa Ngu Tử Khải liền nhíu mày, trong lòng tự nhủ, Lận Ngọc Dương sợ phải lật thuyền trong mương.
Quả nhiên, Lận Ngọc Dương tựa hồ cũng nghĩ đến điều gì, nhíu mày nói: "Kiệt, Trụ thân là đế vương, tự nhiên có thầy, Nghiêu Thuấn chính là thượng cổ thánh hiền, lại là không nghe nói có ai dạy dỗ."
"Đã như vậy, vì cái gì có thầy lại thành hôn quân, không ai dạy lại thành thánh vương?... Liệu có thể hiểu thành, dạy, còn không bằng không dạy?"
Lận Ngọc Dương mặt hơi biến sắc, trong lòng tự nhủ lời này nếu là thật, kẻ này trốn học tại Cung Học chẳng phải là có lý ?
Nghĩ tới đây hắn vội vàng mở miệng nói: "Nghiêu Thuấn tuy là thánh vương, nhưng vi thần cho là có thánh hiền dạy bảo. Đến nỗi Kiệt, Trụ hôn quân, mặc dù có thánh hiền dạy bảo, chỉ sợ cũng là không muốn học."
"Vị đại nhân này đổi giọng thật nhanh a." Triệu Hoằng Nhuận không tim không phổi cười nói.
Lận Ngọc Dương nghe vậy có chút đỏ mặt, nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng không có biện pháp khác.
Mặc dù lý lẽ bị Lận Ngọc Dương lách qua, nhưng Triệu Hoằng Nhuận mặt cũng không đổi, tiếp tục hỏi: "bản công tử lại hỏi, đọc sách thánh hiền, làm chyện nhân nghĩa, vậy sách thánh hiền do ai viết?"
"Tự nhiên là các đời thánh hiền rồi." Lận Ngọc Dương đang nghĩ vì sao vị công tử này hỏi vấn đề như vậy.
"Như vậy các đời thánh hiền lại học từ đâu?"
"Tự nhiên là..." Nói đến đây, Lận Ngọc Dương tim đập thình thịch, hắn cuối cùng đã hiểu cái vấn đề này cạm bẫy ở đâu.
"Xem ra vị đại nhân này đã đoán được, không tệ, bản công tử chính là muốn hỏi, trước khi Thương Hiệt tạo chữ, vậy vị thánh nhân đầu tiên lưu lại thánh thư, hắn học với người nào? Lão sư của hắn là ai?"
Lận Ngọc Dương không phản bác được, bởi vì quay lại về thời xưa, tất nhiên sẽ có một vị thánh hiền không ai dạy, nhưng mà lời này hắn lại không thể nói, một khi nói ra vậy liền trúng bát công tử cái bẫy.
"Tha thứ vi thần tài sơ học thiển..." trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương mặt đỏ tía tai mà bại lui.
Ngụy Vương trong lòng âm thầm kinh ngạc, hắn vốn định để Lận Ngọc Dương giáo huấn nhi tử một bài học, không nghĩ tới, lời lẽ kẻ này vậy mà làm khó Lận Ngọc Dương.
Nhưng nghĩ lại, Ngụy Vương lại cảm thấy có chút vui vẻ, dù sao, bị đồn đãi là ngang bướng nhi tử vậy mà có thể làm khó Lận Ngọc Dương, điều này chứng minh, kẻ này cũng có chân tài thực học?
Ngụy Vương quay đầu nhìn trung thư hữu thừa Ngu Tử Khải.
Ngu Tử Khải thấy Lận Ngọc Dương mặt đỏ tía tai mà bại lui, trong lòng ngoài buồn cười, cũng đối với bát công tử Hoằng Nhuận sinh ra mấy phần hứng thú, bây giờ thấy Ngụy Vương ra hiệu, đứng dậy, chắp tay cười nói: "vi thần Ngu Tử Khải, gặp qua bát điện hạ."
"Ngươi cũng là đến bới móc?... Nói đi." Hoằng Nhuận giọng điệu giống như bất đắc dĩ khiến đám người nghe xong có chút buồn cười.
Nín cười, Ngu Tử Khải ngẫm nghĩ phút chốc, nhẹ nhàng nói: "thánh nhân dạy bảo, đọc sách thánh hiền, làm chuyện nhân nghĩa, chính là bổn phận của mỗi người, không học sao biết trung hiếu lễ nghi, không học sao biết nhân nghĩa liêm sỉ, mấu chốt cũng không phải là dạy cùng không dạy, mà ở học cùng không học, điện hạ nghĩ sao?"
"Không bắt được thiếu sót trong lời nói, ngươi so với vị đại nhân này có trình độ a." Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc nhìn xem Ngu Tử Khải.
"Đâu có đâu có." Liếc nhìn đang lúng túng Lận Ngọc Dương, Ngu Tử Khải cười híp mắt nhìn lại bát công tử.
Chỉ thấy Triệu Hoằng Nhuận ngẫm nghĩ một chút, bỗng nhiên cười nói: "trước triên hỏi vị đại nhân này một vấn đề a."
"Mời nói."
"Nghe nói mấy trăm năm trước, khi Đại Ngụy chưa lập quốc, quốc gia thời đó quy định ăn cắp là tử tội?"
"Kẻ trộm gà trộm chó đáng chém... Không sai, theo ghi chép đúng là tội chết." Ngu Tử Khải không rõ vì sao mà gật đầu một cái.
"Như vậy Đại Ngụy thì sao?" Triệu Hoằng Nhuận híp mắt hỏi.
Ngu Tử Khải nghe không hiểu gì, nhíu mày nói: "theo luật pháp, tùy vào tình tiết nặng nhẹ mà trừng trị... Điện hạ hỏi cái này làm cái gì?"
"Vẫn là trẻ tuổi a." trung thư lệnh Hà Tương Tự vừa lắc đầu vừa nói thầm, hắn biết Ngu đại nhân cũng trúng bát công tử cái bẫy.
Quả nhiên, Triệu Hoằng Nhuận cười híp mắt hỏi: "Đại Ngụy hình luật, cùng thời cổ luật pháp khác nhau, có phải hay không có thể hiểu, tình hình Đại Ngụy, cũng không thích hợp sử dụng nghiêm luật? Cứ thế mà suy ra... Những thánh hiền kia viết sách vào hàng ngàn năm trước, vì cái gì vị đại nhân này cho rằng thích hợp Đại Ngụy đâu? Vật đổi sao dời, thương hải tang điền, nói không chừng những đạo lý kia đã sớm lỗi thời."
"Những đạo lý kia có thể lỗi thời sao?" Ngu Tử Khải nhíu mày hỏi.
"Tại sao không?... Cổ đại quân đội, chiến đấu không quên lễ pháp, quân tử không trọng thương (không lần nữa làm thương kẻ địch đã bị thương), bất cầm nhị mao (không bắt tóc hoa râm lão binh), bất ngăn ải( không ngăn địch tại cửa ải hiểm yếu), bất cổ bất thành liệt (không chủ động công kích khi địch chưa dàn trận). Mà bây giờ, binh bất yếm trá, âm mưu quỷ kế... Vị đại nhân này, ngươi nói có phải hay không thế đạo thay đổi, đạo lý cũng liền thay đổi? Đã như vậy, vị đại nhân này cảm thấy, mấy ngàn năm trước thánh nhân di thư, nhất định sẽ thích hợp bây giờ đâu?"
"Cái này..." Ngu Tử Khải bị phản bác không nói nên lời. Hắn biết rõ bát công tử đang ngụy biện, nhưng mà nghĩ không ra cách phản bác.
Nhìn cảnh này, Ngụy Vương Triệu Nguyên Tư than thở.