Chương 4: Đại trượng phu nên như thế (1)

Võ Đạo Tông Sư

Mực Thích Lặn Nước 03-04-2023 11:40:57

Trận đấu như vậy làm ăn thu nhập rất cao, khiến các thế lực lớn cùng cường giả võ đạo kiếm được đầy chậu đầy nồi, đã có vinh dự, lại có tài phú khổng lồ, cũng có fan theo đuổi, ảnh hưởng cũng sâu xa tương tự, ngay cả đại học cũng khó thoát được, có "hội võ đạo đại học cả nước" loại kết quả này, võ đạo xã của các trường học theo đó hừng hực phát triển. Kiếm được số QQ chưa? Lâu Thành nhịn không được nhếch lên khóe miệng: "Đương nhiên! Tình Thánh, kế tiếp làm sao bây giờ?" "Còn có thể làm sao bây giờ? Tìm đề tài nói chuyện phiếm, rút gnắn lại khoảng cách với nhau, tìm hiểu được sở thích của đối phương, sau đó tìm cơ hội hẹn ra ngoài. Các cậu là bạn học, đề tài hẳn là không khó tìm nhỉ." Thái Tông Minh khinh bỉ nhìn Lâu Thành một cái, nói giỡn, "Nếu không hiểu, mang số QQ cho tôi, tôi tán gẫu giúp cậu!" "Cút!" Lâu Thành lời ít mà ý nhiều, sau đó cảm khái một câu, "Người kinh nghiệm phong phú chỉ đạo đúng là khác biệt." "Đương nhiên, tôi chính là người từng có rất nhiều đời bạn gái." Thái Tông Minh đắc ý cười. Lâu Thành hôm nay bị "áp chế" đã lâu, lúc này tâm niệm thay đổi thật nhanh, nhìn hắn một cái, bĩu môi nói: "Cậu mới bao tuổi?" "Mười tám? Làm sao vậy? Thì không thể từng có rất nhiều đời bạn gái? Tôi năm thứ ba tiểu học đã có mối tình đầu rồi!" Thái Tông Minh vẻ mặt cậu thế mà dám nghi ngờ sở trường của tôi. "Không, ý tứ của tôi là, cậu có nhiều đời bạn gái như vậy đều gặp phải chia tay, ừm, vấn đề khẳng định ở cậu..." Lâu Thành vừa nói vừa cố ý "trên" "dưới" đánh giá đối phương, trong vẻ mặt có thêm sự "giật mình" . Sắc mặt Thái Tông Minh nhất thời cứng đờ, sau đó tức giận nói: "Còn có thể nói chuyện hẳn hoi hay không?" Nói xong, hắn thuận miệng giải thích một câu: "Có khi là bạn qua thư từ trên mạng, thân nhanh, lạnh nhạt cũng mau, có việc trì hoãn một thời gian không liên lạc là tách ra, có khi là chuyển trường rồi, tôi cũng không có cách nào, có khi là ở chung thật sự tính cách không hợp, không phải có bài từng hát sao, yêu nhau luôn dễ dàng, ở chung quá khó khăn? Tóm lại, tôi không phải người hoa tâm, bây giờ cũng thu tâm dưỡng tính rồi, ngày sau nếu gặp bạn gái tôi, cậu cũng đừng nói hoa tâm này Tình Thánh này các thứ, nói tới, các cậu có thể đặt biệt hiệu dễ nghe chút hay không? Tình Thánh khó nghe bao nhiêu chứ, đừng gọi nữa." "Được, Tiểu Minh." Lâu Thành cười tủm tỉm trả lời. Thái Tông Minh vẻ mặt ngây ngốc, thở dài nói: "Vẫn gọi là Tình Thánh đi." "Ừm, Tiểu Minh." Lâu Thành hòa nhau một ván, tâm tình vui sướng hẳn lên. Không biết có phải vỏ quýt dày có móng tay nhọn hay không, Tiểu Minh mặt hàng này đối với bạn gái vùng khác là tương đối coi trọng, tựa như mình đối với Nghiêm Chiêu Kha. Thái Tông Minh "tức quá" mà cười: "Chanh Tử, thật ra chúng ta không nên gia nhập võ đạo xã, nên đi tương thanh xã*, tôi đâm cậu chọc, tuyệt đối có thể hot!" (*: tương tự tấu hài tương tác) Hắn vừa dứt lời, ở cửa đột nhiên truyền đến một đợt tiếng động xôn xao: "Lâm Khuyết đến rồi!" "Lâm Khuyết!" Theo tiếng xôn xao, đám đông hướng cạnh cửa tràn đi. Lâu Thành cùng Thái Tông Minh nhìn thoáng qua nhau, cũng hưng phấn, kích động và tò mò, đi theo đám người, chen qua. Trong trường sớm có đồn đãi, lần này có vị võ giả thiên tài gia nhập, mới mười tám tuổi đã thành công định chuyên nghiệp cửu phẩm, võ đạo nhập môn, từng thắng tuyệt đại đa số đệ tử môn phái cùng học sinh các trường học võ đạo. Võ giả thiên tài như vậy thế mà từ chối môn phái, võ hội cùng câu lạc bộ võ đạo mời cùng bồi dưỡng, lựa chọn tiến vào đại học! Ở trong toàn bộ giới đại học, vào trường đã có chuyên nghiệp cửu phẩm cũng không phải là chỉ một vị này, nhưng đều tập trung ở trường mạnh có truyền thống võ đạo, đại học Tùng Thành đây vẫn là lần đầu tiên khai thiên tích địa. Mà vị võ giả thiên tài này chính là Lâm Khuyết! * * * Người người chen chúc, Lâu Thành cùng Thái Tông Minh may mắn là vừa vào sân vận động, cách cửa không xa, lúc này mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy hai bóng người từ cửa vào. Một người chải tóc hất ngược về phía sau, hai má cơ thịt sụp xuống, khóe mắt có nếp nhăn, đồ tây giày da, bước chân vững vàng, tựa như là lão sư chỉ đạo của võ đạo xã, cũng chính là tục xưng huấn luyện viên. Khi hắn nhìn quanh chung quanh, vẻ mặt nghiêm túc, không biểu cảm gì, chỉ có nhìn về phía người bên cạnh mới có thể biểu lộ vài phần ý mừng cùng ôn hòa, mà người bên cạnh hắn so với hắn cao hơn già nửa cái đầu, để đầu cua, dáng người thon dài, quần bò vô cùng đơn giản thêm áo thun trắng, nhẹ nhàng khoan khoái mà sạch sẽ, phía sau thì đeo túi vận động màu đen căng phồng. "Hắn hẳn chính là Lâm Khuyết kia trong truyền thuyết..." Lâu Thành thầm nghĩ. Lâm Khuyết như là "máy tiêu thanh", rất nhanh đã mang tiếng xôn xao trong sân vận động lần lượt đánh tan, đối mặt từng ánh mắt tò mò, đánh giá, hóng chuyện, hưng phấn, kích động cùng sùng bái, hắn vẻ mặt lạnh nhạt, miệng nhếch, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, chỉ để ý việc đi tới, cho dù đối mặt lão sư chỉ đạo bên người thấp giọng giới thiệu, cũng chỉ khẽ gật đầu, không nói lời nào, ở dưới người phía trước mở đường, như là ngôi sao xuyên qua đám người, tiến vào phòng thay quần áo của võ đạo quán. Thẳng đến lúc bóng lưng hắn biến mất, đám người mới đột nhiên đánh vỡ sự lặng lẽ ngắn ngủi, bộc phát ra nghị luận hỗn độn khó phân. "Cực giỏi nha!" "Võ đạo xã thực có soái ca!" "Vừa có hình vừa có tính cách!" Đây là các nữ sinh nghị luận. "Vênh cái gì..." "Người có bản lĩnh đều có chút tính tình." "Tôi nếu là có thân thủ của hắn, có thể đỗ được chuyên nghiệp cửu phẩm, tôi cũng kiêu ngạo như vậy!" "Võ đạo xã chúng ta sắp lên trời rồi!" "Đúng vậy, đến lúc đó quét ngang quan nam nội hải những trường học này, xem bọn họ ra vẻ ta đây như thế nào!" "Có hắn chỉ đạo, chúng ta lúc tốt nghiệp nói không chừng cũng có thể kiếm được nghiệp dư ngũ lục phẩm, tìm công việc lại thêm con đường..." Đây là các nam sinh thảo luận. Nháy mắt Lâu Thành thu hồi ánh mắt, đảo qua cạnh cửa, bất ngờ nhìn thấy Nghiêm Chiêu Kha mặc Hán phục đỏ trắng không biết đứng ở nơi đó khi nào, vẻ mặt, ánh mắt giống các nữ hài tử phụ cận như đúc. "Ài, thực khiến người ta hâm mộ ghen tị hận nha." Lâu Thành nhịn không được nói một câu với Thái Tông Minh, "Nếu ta cũng có thể có chuyên nghiệp cửu phẩm, cũng có thể có đãi ngộ như vậy thì tốt rồi." Thái Tông Minh chậc chậc nói: "Loại thời điểm này cần dùng điển, như vậy mới có thể tỏ ra cậu có văn hóa, hâm mộ ghen tị hận phiên dịch một chút thật ra chính là 'Đại trượng phu nên như thế' !" Đại trượng phu nên như thế... Lâu Thành nhấm nuốt mấy lần, trộm ngắm Nghiêm Chiêu Kha cạnh cửa một cái, trêu ghẹo Thái Tông Minh một câu: "Vậy cậu có phải muốn nói 'Giá như ta thay vào đó' hay không?" "Người hiểu tôi chỉ có Chanh Tử." Thái Tông Minh vừa cười vừa nâng lên cánh tay, nắm tay thể hiện cơ bắp của mình, "Tôi ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới cũng có nghiệp dư ngũ phẩm, nghiêm túc hẳn lên còn thế nào? Tin hay không tôi trong nháy mắt lấy được chuyên nghiệp cửu phẩm, mang đảm đương giá trị nhan sắc của nam giới võ đạo xã cướp về!"