"Bạn học Cố Khanh, cậu là sinh viên, phải biết chú trọng khoa học, về sau đừng nói mấy chuyện thần quái này nọ. Còn nữa, tôi không cần cậu làm sao biết được chuyện của tôi, nhưng hy vọng cậu giữ im lặng không nói, coi như không biết gì cả."
Ôi chao, lật mặt nhanh quá!
Cố Khanh câm nín nhìn Từ Hạo Hoa.
Vừa nghe Cố Khanh không cách nào hỗ trợ, Từ Hạo Hoa phản ứng đầu tiên là bịt miệng của cô, hăm dọa cô không được tiết lộ sự tình.
Cố Khanh vô tội nhún vai: "Yên tâm, tôi không hứng thú với mấy chuyện của cậu. Cậu nghĩ tôi tự bia ra rồi nói dối lừa cậu hả? Thế thì tùy."
Trên thực tế, trừ nhìn ra kiếp hoa đào của Từ Hạo Hoa ra, Cố Khanh vốn không biết xảy ra chuyện gì.
Cố Khanh trực tiếp vòng qua Từ Hạo Hoa, đi hướng ký túc xá.
Trở về phòng ngủ, Cố Khanh kể lại chuyện mình bị Từ Hạo Hoa chặn đường, lập tức dẫn tới toàn phòng ngủ lên án công khai.
"Chó chết, trước kia chỉ cảm thấy tên này lăng nhăng, không ngờ tính cách cũng rác rưởi như vậy!" Trần Nhất Khả cảm thấy Từ Hạo Hoa trực tiếp đổi mới tam quan của cô.
Thẩm Thần cảm thán rằng: "Sao người này giống như tắc kè hoa quá nhỉ, bình thường không nhìn ra luôn ấy."
"Này này, mấy người nói xem Từ Hạo Hoa rốt cuộc là sao thế nhỉ? Chắc chuyện lớn lắm, chứ không thì tại sao anh ta phải dặn Cố Khanh phải giữ bí mật?" Điểm chú ý của Hách Viện Viện vĩnh viễn nằm ở hóng chuyện.
Từ Hạo Hoa rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Hách Viện Viện bắt đầu chú ý từ chiều hôm qua gã không lên lớp rồi.
Cố Khanh xòe tay: "Anh ta không nói gì cả."
"Ài." Hách Viện Viện dùng bàn tay mũm mĩm chống cằm: "Tôi không nghe ngóng được gì, thời nay càng lúc càng khó hóng chuyện."
Cố Khanh còn giấu một điều, xem bộ dạng của Từ Hạo Hoa dường như không muốn tìm người giúp, chờ qua hai ngày kiếp hoa đào tiếp tục bùng nổ, phỏng chừng gã sẽ lại chạy tới xin cô giúp.
Buổi chiều, bốn người chung ký túc xá nhóm Cố Khanh hẹn nhau đi thư viện.
Đọc 'Thế giới bình thường', viết một bài luận văn. Bắt đầu làm bài tập, mới qua không bao lâu đã chia rõ ranh giới giữa học sinh giỏi và học sinh dở trong bốn người cùng ký túc xá.
Thẩm Thần rõ ràng là bên học sinh giỏi, đã đọc hết cuốn sách, đang bắt đầu viết luận văn.
Cố Khanh và Trần Nhất Khả là học sinh bình thường, đọc được một phần nội dung, chưa chạm vào luận văn.
Học sinh dở Hách Viện Viện thì đã rất cố gắng nghe Cố đại sư chỉ dạy, gần đây luôn nỗ lực ôn tập tiếng Anh, nhưng không động một trang nào bài tập đọc sách và viết luận văn.
Trong phòng ngủ có một học sinh giỏi, dù nhiều hay ít cũng sẽ bị ảnh hưởng vài phần.
Đặc biệt là khi nhìn thấy người ta bắt đầu viết luận văn còn mình thì chưa đọc bao nhiêu trang sách, dù biết còn rất lâu mới đến ngày nộp bài, trong lòng vẫn cảm thấy sốt ruột.
Cho nên lần này bốn người cùng nhau đi thư viện.
Sau khi hẹn lịch xong xuôi rồi, mọi người cùng đến đọc sách viết luận văn.
Vừa ngồi xuống không bao lâu, Hách Viện Viện bỏ trốn, không biết đi lang thang ở đâu.
Thẩm Thần đã đọc xong sách, sắp viết luận văn nên mang theo laptop.
Tuy Trần Nhất Khả đi cùng nhưng con nghiện điện thoại đương nhiên là tiếp tục vọc máy, sách thì có thể tải ebook mà xem, cô ấy đọc sách điện tử còn dễ hơn là cắn sách giấy.
Khi Cố Khanh đọc sách thì thích yên lặng, tìm được sách mình muốn trong thư viện rồi tìm một góc không có người ngồi xuống, chậm rãi đọc.
'Thế giới bình thường' kể về mười mấy năm từ thập niên bảy mươi đến tám mươi, lấy hai anh em Tôn Thiếu An và Tôn Thiếu Bình làm trung tâm, khắc họa hình tượng nhiều người bình thường ở các giai tầng xã hội lúc ấy.