Chương 39: Tháo Ra Sẽ Chết

Sau Khi Bị Đụng Hỏng Đầu, Ta Được Hắc Liên Hoa Nhặt Về

Quân Tử Sinh 22-11-2024 08:46:07

Một lát sau, một đôi bàn chân trần lộ ra dưới vạt áo màu chàm của hắn, hai sợi xích bạc đeo chuông rất mảnh được buộc vào mắt cá chân thon gầy hữu lực, đây là chuông bạc thuộc về người Thiên Thủy trại ở Miêu Cương. Họ đeo chuông bạc này ngay từ khi mới sinh. Trước đây Hạ Tuế An chưa từng nhìn kỹ hình dạng của những chiếc chuông bạc này, giờ mới để ý thấy là hình con bướm, thoạt nhìn như những con bướm màu bạc bằng da bằng thịt, có thể thấy chế tác rất tinh xảo. Trong khi đó da của Kỳ Bất Nghiễn thì trắng bệch, quanh năm ở nơi thiếu ánh sáng mặt trời, những chiếc chuông bạc nhỏ đeo trên đó trông có vẻ hơi lỏng lẻo, dường như có nguy cơ rơi khỏi mắt cá chân bất cứ lúc nào. Khiến người ta muốn buộc chặt sợi dây xích bạc lại. Hạ Tuế An ngồi trên ghế dựa, lấy một hộp thuốc mỡ thơm nhàn nhạt ra. Vốn định bảo Kỳ Bất Nghiễn tự bôi đi, nhưng thấy mái tóc dài của hắn rơi lả tả, chỉ cần động đậy là rủ xuống, rất dễ dính vào thuốc mỡ, mà hắn lại không thích buộc hết cả tóc lên, nàng định bôi thuốc giúp hắn. Từ khi con nhện chui ra khỏi mộ cổ, không biết vì lý do gì mà nó trở nên uể oải, có vẻ như rơi vào trạng thái ngủ đông như rắn, cuộn mình trong chăn ấm. Xem ra con nhện tạm thời không thể thay Kỳ Bất Nghiễn điều trị vết thương. Chỉ có thể nhờ người. Hạ Tuế An vén sợi xích bạc trên mắt cá chân của Kỳ Bất Nghiễn lên, cúi gập người nhìn kỹ vết thương, giống như bị một vật dài cào xước, rất giống bị móng tay người khác cào. Nếu cào xước Kỳ Bất Nghiễn là tay người, nhưng làm gì có tay người nào có thể xuyên qua một lớp ủng để cào nát mắt cá chân hắn đến nỗi máu chảy đầm đìa, lộ cả xương cốt thế này, nàng nhìn mà kinh hãi. Nếu đổi lại là Hạ Tuế An, nhất định bị đau chết. Nhưng Kỳ Bất Nghiễn như không biết đau, sắc mặt bình thường, lông mi dài khẽ chớp, mái tóc đen dài rũ xuống thắt lưng, tay tùy ý chống lên giường, lại vì thắt lưng buộc chặt nên càng lộ rõ eo thon. Hạ Tuế An nhẹ nhàng bôi thuốc cho Kỳ Bất Nghiễn, mỗi lần bôi một chút đều có thói quen thổi hơi vào vết thương, chuông buộc ở mắt cá chân hắn phát ra tiếng leng keng. Nàng tưởng là làm hắn đau nên động tác càng nhẹ nhàng hơn: "Ta làm đau huynh sao?" "Không phải." Mắt cá chân hắn khẽ động một chút. Kỳ Bất Nghiễn nâng con nhện đang cuộn mình lại một cách ngoan ngoãn trong lòng bàn tay: "Nàng hẳn cũng đang tò mò vì sao ta nghe xong lời của quận chúa liền đi ra ngoài, chứ không phải tiếp tục đi sâu vào trong cổ mộ, tìm thứ ta muốn có đúng không." Hạ Tuế An vừa gật đầu vừa lắc đầu. Hắn không hiểu nàng. Nàng nói: "Ta tò mò vì sao huynh lại ra ngoài, nhưng ta tin rằng mọi quyết định mà huynh đưa ra đều có lý do riêng, cho nên ta cũng không hỏi nhiều, huynh muốn làm gì, ta đi theo huynh là được." Kỳ Bất Nghiễn nhìn Hạ Tuế An hồi lâu, giống như mới cảm thấy nghi ngờ: "Hạ Tuế An, lúc đầu vì sao nàng muốn theo ta?" Hạ Tuế An có vẻ hơi khó nói ra lời. Hắn chờ nàng nói. Nàng vẫn nói, trên mặt thoáng ửng hồng có chút ngượng ngùng: "Muốn sống." Cũng không sợ hắn sẽ ra tay giết nàng. Kỳ Bất Nghiễn nghĩ, chỉ sợ nàng không biết trước kia hắn cũng không phải chưa từng giết người muốn đi cùng hắn, nhưng lại có ý xấu, sau khi giết xong đều ném cho cổ trùng của mình ăn hết. Còn hắn đứng bên cạnh vui vẻ nhìn. Hạ Tuế An quơ quơ chuông đeo trên mắt cá chân Kỳ Bất Nghiễn, định tháo xuống, bôi thuốc không tiện lắm, nếu nàng buông tay ra sẽ cọ vào thuốc. Nàng nhìn sợi dây xích bạc không có khóa, do dự hỏi: "Có thể tháo ra không?" "Không tháo ra được." Dứt lời, Kỳ Bất Nghiễn liếc nhìn, chiếc chuông ở mắt cá chân lắc lư, âm thanh giòn tan, hắn ung dung nói: "Dây xích bạc của Thiên Thủy trại chỉ có thể đứt chứ không thể tháo. Dây xích bạc đứt thì người chết." Trước đây Kỳ Bất Nghiễn cũng từng tận mắt nhìn thấy một người Thiên Thủy trại vô tình làm đứt dây xích bạc chết oan chết uổng ngay tức khắc, không thể cứu chữa được. Có thể coi đây là một nhược điểm trí mạng của của người Miêu Cương Thiên Thủy Trại biết dùng cổ. Hầu như không có người ngoài nào biết. Người Thiên Thủy trại tin vào thần linh, cho rằng sau khi Thượng đế ban cho bọn họ cổ thuật biến hoá kỳ lạ, để ngăn cản bọn họ làm bậy nên đã ban cho chiếc gông xiềng này.