Triệu Bách An cung kính trả lời: "Ông chủ, thành gần chúng ta nhất là Khúc Giang thành, thợ thủ công Khúc Giang thành cũng khá nổi danh. Thuộc hạ đã hỏi thăm, thợ thủ công địa phương dạo này sống rất khó khăn. Một là vì nguyên liệu thiếu, phối liệu tìm được không đồng đều. Mộc Nguyên vật liệu còn đỡ, thổ, hỏa vật liệu, trên thị trường hầu như đã tuyệt tích. Mọi người chỉ có thể chế tạo hàng sơ cấp đơn giản, nhưng các đường mua bán đều đã đứt, lượng người quá ít, người mua đồ càng ít. Họ rất túng quẫn, nhiều người đang chuẩn bị tới Man Hoang tìm cơ hội, nhưng đa số vẫn còn đang do dự."
Ngải Huy không hiểu: "Bọn họ do dự cái gì?"
Triệu Bách An giải thích: "Man Hoang vẫn còn chưa định hình, một tòa thành cũng còn chưa ó. Bọn họ tới đó, cũng không thể xây xưởng được. Hơn nữa dạo này Man Hoang thương vong rất lớn. Những thợ thủ công này bản thân không có khả năng tự bảo vệ, nếu gặp phải nguy hiểm, là mất mạng ngay, nên họ mới do dự."
Ngải Huy trầm ngâm nói: "Chúng ta qua một thời gian ngắn cũng sẽ đi Man Hoang, những ai đồng ý đi theo chúng ta, chúng ta sẽ bảo đảm an toàn cho hắn. Ngươi cảm thấy chúng ta cần dạng thợ thủ công nào?"
Triệu Bách An thấy phấn chấn, tuy hắn đã sớm dự liệu ông chủ sẽ đi Man Hoang, nhưng ông chủ chính mồm thừa nhận, vẫn làm hắn kích động.
Hắn ngẫm nghĩ: "Tình hình của Ông chủ thuộc hạ không biết rõ, chỉ có thể tùy tiện nói một chút. Man Hoang Hoang thú đông đảo, chính là mục tiêu săn bắn chính hàng ngày của chúng ta, nên Nguyên tu để xử lý Hoang thú, bào chế nguyên liệu nấu ăn, chúng ta nhất định phải có."
Ngải Huy gật đầu: "Cái này chúng ta đã có."
Hắn có thể xử lý Hoang thú, xử lý bào chế vật liệu, Lâu Lan cực kỳ am hiểu.
Triệu Bách An tiếp tục nói: "Dù cắm trại, hay là xây thành, thì chúng ta cũng phải cần người rành về hệ thủy."
Ngải Huy lại gật đầu: "Cái này chúng ta cũng có."
Vương Tiểu Sơn rất giỏi về mặt này, mấy năm nay lại chưa hề lơ là tu luyện, đáng tin cậy.
Triệu Bách An không kinh ngạc, ông chủ nhìn qua bản thân khá là phong phú, khẳng định không phải chỉ có một mình. Hắn nói tiếp: "Vậy chúng ta cần thợ thủ công chế tạo binh khí, am hiểu binh khí hệ kim và binh tượng am hiểu hệ mộc. Nông phu biết trồng lương thực, tốt nhất là trình độ cao một chút, như vậy số lượng không cần quá nhiều, là đủ nuôi sống không ít người. Y Sư biết trị liệu, đặc biệt phải có một người biết Mộc Nguyên và Thủy Nguyên. Tốt nhất thuê mấy dược nông, dược thảo e rằng trong thời gian dài, Man Hoang sẽ rất khan hiếm."
Ngải Huy suy nghĩ một chút: "Hiện tại giá thị trường thế nào?"
Triệu Bách An chuẩn bị rất đầy đủ, điều tra rất tỉ mỉ: "Nghề nghiệp khác nhau, thì giá cả cũng khác nhau. Y Sư quý nhất, những Y Sư kha khá đều đã người thuê mướn. Hiện tại giá thị trường, một năm đại khái là năm trăm điểm thiên huân, ít nhất ba năm phải lên lương. Dù sao đi Man Hoang, vẫn có nguy hiểm nhất định."
Ngải Huy có chút giật mình: "Đắt như thế?"
Ba năm chính là 1.500 điểm thiên huân, đây là một khoản tiền kếch sù.
Hắn trên người bây giờ có tổng cộng 12.000 điểm thiên huân, tức lấy mấy một phần mười tài sản của hắn.
Triệu Bách An gật đầu: "Đúng vậy, Y Sư rất quý hiếm, vì đội ngũ cũng đều phải có Y Sư. Y Sư giỏi đã sớm bị người thuê mướn."
Ngải Huy không chút do dự: "Y Sư chúng ta có, những người khác thì sao?"
Y thuật của Lâu Lan rất lợi hại.
Triệu Bách An tiếp tục nói: "Vậy thì tốt, vì Y Sư còn lại bây giờ trình độ rất đáng lo. Những người khác, dược nông giá cả không thấp, một năm khoảng chừng ba trăm thiên huân. Dược nông giỏi đều ở Phỉ Thúy Sâm, bình thường không ai muốn đi Man Hoang. Nông phu rất nhiều nơi đều có, thế nhưng lợi hại, cũng phần lớn ở Phỉ Thúy Sâm. Giá của họ tương đối thấp, một năm một trăm ngày công, tốt nhất cần năm người trở lên. Nông phu trồng được Nguyên lực đậu, giá rất cao, phỏng chừng một năm ít nhất là năm trăm điểm thiên huân, hơn nữa cơ bản rất khó chiêu mộ. Thảo binh tượng và binh khí tượng một năm đại khái hai trăm thiên huân, thảo binh tượng là chỉ sản xuất binh khí cấp bậc thấp, binh khí tượng là vì khuyết thiếu nguyên liệu, nên cả hai đều không mắc."
Ngải Huy tính toán: "Một dược nông, năm nông phu, thảo binh tượng và binh khí tượng mỗi thứ một, nghĩa là một năm 1.200 điểm thiên huân."
Nếu có thể trồng Nguyên lực đậu, Ngải Huy không cần phải nghĩ nhiều nữa.
Triệu Bách An nhắc nhở: "Những giá này đều chỉ là trình độ bình thường, nếu như trình độ cao, giá cả sẽ tăng khoảng gấp đôi, thậm chí còn cao hơn. Ngoài ra, chúng ta tốt nhất còn phải có một đầu bếp. Nguyên lực đậu ở Man Hoang khẳng định rất khan hiếm, tu luyện, nguyên thực bồi bổ là bắt buộc."
Ngải Huy nở nụ cười: "Ha, cái này chúng ta có, một đầu bếp rất lợi hại."
Đầu bếp ai có thể so với được với Lâu Lan?
Ngải Huy suy nghĩ một chút: "Ngươi từ Phỉ Thúy Sâm đến, biết Thiển Thảo Thành chứ?"
Triệu Bách An vội vàng nói: "Biết."
Ngải Huy đạo "Mục tiêu của chúng ta chính là Thiển Thảo Thành, nông phu với dược nông sẽ tới đó để tìmBinh khí tượng thảo binh tượng, mỗi thành thị ven đường chúng ta qua chúng ta sẽ ngó xem một cái, ai thích hợp thì thuê luôn."
Tuy hắn với Lâu Lan cũng có thể chế tạo binh khí, nhưng hắn không có thuật Phân Thân, chế tạo binh khí mất quá nhiều thời gian, sẽ làm mất thời gian tu luyện của hắn, mà Lâu Lan cũng có rất nhiều việc phải làm.
Triệu Bách An vội gật đầu.
"Ngươi muốn tới Thiển Thảo Thành?"
Tiếng Thanh Phong vang lên từ sau lưng Ngải Huy.
Ngải Huy xoay người: "Ừ, ở đó có kẻ thù của ngươi?"
Thanh Phong không hé răng, chỉ hơi xuất thần.
Khúc Giang thành là một cái thành nhỏ, ở bên bờ một nhánh sông của Ngân Vụ Hải, ba mặt đều là sông, vây Khúc Giang thành vào giữa, nên nó mới có tên này.
Vì ba mặt thành đều là sông, nên kim nguyên lực ở Khúc Giang thành rất đậm đặc, cực kỳ có lợi để chế tạo binh khí, nên ở đây tụ tập rất nhiều binh khí tượng và thảo binh tượng.
Binh khí của Khúc Giang cũng có chút danh tiếng ở Ngân Vụ Hải.
Đáng tiếc vì Khúc Giang chỉ là nhánh sông, nên Kim Nguyên lực so với sông cái vẫn có chênh lệch nhất định, tuy nguyên nhân địa hình giúp mật độ Kim Nguyên lực có tăng cao nhất định, nhưng nếu muốn tăng thêm là cực khó.
Những nhà xưởng ở bờ Khúc Giang hầu như tất cả đều đã dừng hoạt động, chỉ có mấy nhà là có động tĩnh, nhìn qua vô cùng tiêu điều.
Để tu luyện, Ngải Huy ở một khu vực tách biệt trong khách sạn, để dáng vẻ của Thanh Phong khỏi làm kinh động những người khác. Triệu Bách An được Ngải Huy phái ra ngoài hỏi giá thị trường, mời chào binh khí tượng và thảo binh tượng.
Nói tới cũng kỳ quái, Trưởng Lão Hội ban lệnh truy nã Xà Dư, nhưng lại không hề có lệnh truy nã Thanh Phong.
Ngải Huy không hiểu được, nên hỏi Thanh Phong: "Này, người Thần chi huyết tới Ngũ Hành Thiên thì có người quản, sao ngươi từ Đại Tông tới lại không ai quản?"
Thanh Phong cười khẩy: "Ai dám quản? Diệp phu nhân kia dù có lợi hại, miệng mồm ghê gớm, thế mà còn không dám đắc tội đại tông. An Mộc Đạt tuổi thọ đã hết, đắc tội đại tông, đến lúc đại tông giết tới Ngũ Hành Thiên thì làm sao?"
Ngải Huy hết hồn, An Mộc Đạt tuổi thọ đã hết, đối với Ngũ Hành Thiên tuyệt đối là một cơn động đất. Ngũ Hành Thiên bây giờ có thể kéo dài hơi tàn, không phải là bởi vì Trưởng Lão Hội, không phải là bởi vì trấn thần phong, mà là nhờ còn An Mộc Đạt.
An Mộc Đạt nếu tạ thế, Ngũ Hành Thiên sẽ thế nào?
Ngải Huy không dám tưởng tượng.
Tin tức này làm cả ngày hắn đều hoảng hốt. Tới giờ hắn mới biết, đại sư chi quang cũng vậy, Mở Thành lệnh cũng vậy, Trưởng Lão Hội e rằng đều chỉ vì nguyên nhân này.
Mất đi thần bảo hộ Ngũ Hành Thiên, tình cảnh sẽ càng thêm gian nan.
Đến chạng vạng, Triệu Bách An vẫn chưa trở về, Ngải Huy cũng bình tĩnh lại.
Thanh Phong bĩu môi: "Thủ hạ của ngươi chạy mất rồi."
Ngải Huy sợ Triệu Bách An xảy ra chuyện, vì sau mấy ngày tiếp xúc, Triệu Bách An không hề có dáng vẻ muốn bỏ đi.
"Đừng có nhờ ta giúp ngươi tìm, ta là bồi luyện, không phải thủ hạ của ngươi."
Thanh Phong sung sướng cười trên sự đau khổ của người khác.
Ngải Huy liếc nhìn hắn: "Ngươi tốt nhất ở chỗ này đừng nhúc nhích, nếu ngươi bỏ chạy, ta sẽ báo cáo cho Trưởng Lão Hội, thử xem Trưởng Lão Hội có sợ đại tông không."
Thanh Phong biến sắc, hắn ở Ngân Thành gây ra chuyện lớn ,vẫn luôn sợ Trưởng Lão Hội đuổi bắt. Tuy lệnh truy nã lê không có hắn, nhưng nếu có người báo cáo, Trưởng Lão Hội chắc chắn sẽ bắt. Thanh Phong lại bị giảm thực lực, gần như bán tàn phế, nếu gặp phải Nguyên tu lợi hại, thì chắc chắn phải chết.
Thanh Phong vốn định rục rịch, nghe thế thì im luôn, theo tiểu tử này ít nhất không cần lo lắng vấn đề an toàn.
Ngải Huy bay tới quảng trường, tới từng nhà hỏi tin Triệu Bách An, thì được biết Triệu Bách An bị bắt!
Ngải Huy khó chịu.
Nói gì hắn cũng là người của mình, Ngải Huy nổi lên sát khí, cẩn thận hỏi tình hình thật kĩ.
"Nói đến cũng là nghiệp chướng a, năm đó Hà lão đầu luyện chế một cái Thiên binh, rước lấy tai bay vạ gió, một nhà già trẻ, người chết, người tàn phế, chỉ để lại một đứa con mù. Hà mù cũng không chịu kém cỏi, dù mù, nhưng lại vẫn chế tạo ra được một cái Thiên binh. Ai, không ngờ bị Thiên Đô phong đạo phỉ biết được, tới bắt cóc. Chưởng quỹ của ngươi không may, đụng ngay vào việc này, nên bị chúng bắt đi luôn. Ngươi cũng đừng suy nghĩ nữa, Thiên Đô phong đều là bọn giết người như ngóe, đi tới cũng chỉ là tìm chết, chung quanh đây không ai dám phân cao thấp với chúng, ai, thói đời, làm sao người ta sống được. . ."
Nhà xưởng của Hà mù ngổn ngang, gần như là tan hoang.
Nhớ lại hồi trước ở Ninh Thành, lúc đó chiến tranh ảnh hưởng chỉ dừng ở chỗ làm cho giá hàng tăng cao vân vân. Không ngờ một năm này, trị an trở nên tồi tệ, đạo phỉ trở nên ngông cuồng, dám vào thành thị ngang nhiên bắt người, cư dân trong thành giận mà không dám nói gì, không ai chống lại được.
Không ai có thể thay đổi những thứ này.
Ngải Huy cảm ơn người kia, xoay người rời đi.
Hắn đi hỏi đường tới Thiên Đô phong, thân hình Ngải Huy biến mất trong màn đêm.