Ninh Thành, kiếm tu đạo tràng.
"Chào buổi sáng, tin tức đậu giáp mới nhất, mọi người đã xem hết chưa?" Bàn Tử kéo ghế, đặt mông ngồi xuống, quay sang Lâu Lan hô to: "Lâu Lan, cho một chén trà, cảm ơn."
"Chào buổi sáng Bàn Tử, có cần thêm đường không?"
Bàn Tử cười rạng rỡ: "Thêm nhiều tí. Cảm ơn Lâu Lan."
Trong những người ở đây, người cần nịnh bợ nhất chính là Lâu Lan, Lâu Lan là người chi phối việc ăn uống của cả bọn.
Lâu Lan rót cho Bàn Tử một chén trà, thêm đường rồi đẩy qua cho Bàn Tử: "Bàn Tử, trà của ngươi."
"Bàn Tử, ngươi phải bớt ăn đường đi." Tang Chỉ Quân khuyên: "Cân nặng của ngươi vượt mốc quá rồi."
Bàn Tử tỉnh bơ hớp một ngụm to, mới dài giọng: "Tiểu tang tang, cuộc đời con người ngắn lắm!"
Khương Duy uống một hớp trà: "Diệp Phu Nhân làm chuyện này, danh vọng bà ta chắc chắn sẽ lên cao, nhưng cũng làm đắc tội các thế gia."
Trong giọng nói hờ hững của hắn có một tia tán thưởng.
Hai ngày nay, Diệp Phu Nhân công khai kế hoạch ( Đại Sư Chi Quang ), thông báo, trong Ngũ Hành Thiên, bất kỳ ai có thiên phú, có thực lực, dù xuất thân từ đâu, gia cảnh thế nào, thì cũng có quyền tham gia khảo thí để vào ( Đại Sư Chi Quang ).
Tin tức vừa công bố, cả Ngũ Hành Thiên đều quan tâm.
Đám thế gia im phăng phắc, nhưng đám tân dân thì hoan hô nhiệt tình.
Đãi ngộ dành cho tân dân về mọi mặt đều kém xa với các thế gia. Trước đây, mọi lựa chọn, đều ưu tiên cho thế gia trước, làm tân dân rất bất bình. Nhưng thời đó Ngũ Hành Thiên không có loạn trong cũng không có họa ngoài, nên yêu cầu của tân dân không hề được cao tầng để ý.
Có trưởng lão cho rằng tân dân chiếm đa số trong Ngũ Hành Thiên, nên phải nâng cao đãi ngộ cho họ, vì họ mới là tương lai của Ngũ Hành Thiên. Nhưng cũng có trưởng lão phản bác, bảo tân dân không thể đại biểu cho lợi ích của Ngũ Hành Thiên, tân dân luôn có quan hệ với cựu thổ, không bao giờ thực sự chiến đấu vì Ngũ Hành Thiên, Diệp Bạch Y chính là ví dụ rõ nhất.
Quyết định này của Diệp Phu Nhân được tân dân nhiệt liệt hưởng ứng, cho rằng đây chính là một khởi đầu mới.
Khương Duy là tân dân, nên đương nhiên tán thưởng hành động của Diệp Phu Nhân.
Đoan Mộc Hoàng Hôn cười gằn: "Đừng có ngây thơ, bà ta bảo công khai thì là công khai hả? Bà ta đã thương lượng với các thế gia rồi, đã đạt được hiệp nghị rồi, nói như thế chỉ để lòe bịp thiên hạ mà thôi. Nhưng mà, người đàn bà này đúng là lợi hại."
Khương Duy biết Đoan Mộc Hoàng Hôn nói không sai, nhưng hắn không để ý. Hắn đang lo một vấn đề khác: "Không biết bà ta có ổn định được thế cuộc hay không? Đại Sư Chi Quang thật sự lợi hại vậy à?"
"Ta không muốn tham gia Đại Sư Chi Quang."
Giọng Sư Tuyết Mạn vọng tới từ phía sau, tóc cô ướt sũng, cổ quàng một cái khăn to, chính là vừa mới tắm sau khi tu luyện đi ra.
Lâu Lan nhìn thấy Sư Tuyết Mạn thì rất vui vẻ: "Chào buổi sáng, Tuyết Mạn, ăn sáng không?"
Sư Tuyết Mạn cười: "Chào buổi sáng Lâu Lan, cho ta một phần, cảm ơn Lâu Lan!"
Bàn Tử mặt đầy bát quái: "Có tin gì nội bộ hả?"
Những người khác cũng tò mò, tại sao Thiết Nữu lại bảo không muốn tham gia Đại Sư Chi Quang? Thiết Nữu luôn có luồng tin tức đặc biệt đó nha.
"Lão sư dặn ta như vậy." Sư Tuyết Mạn chậm rãi ăn sáng.
Mọi người nghiêm túc lại ngay, lão sư của Sư Tuyết Mạn là tông sư An Mộc Đạt. Một tông sư lại dặn học trò không được dính vào Đại Sư Chi Quang, thực làm mọi người bất ngờ.
Sư Tuyết Mạn nói: "Lão sư thường nói năng ngắn gọn, nhưng ta biết chính là ý đó. Đừng có hỏi ta nguyên nhân, ta không biết đâu, lão sư không nói."
Mọi người chìm vào suy nghĩ.
Sư Tuyết Mạn hỏi Đoan Mộc Hoàng Hôn: "Hoàng Hôn, lão sư ngươi không nói gì?"
"Không." Đoan Mộc Hoàng Hôn lắc đầu, tự giễu: "Lão sư của ta, ha ha, không chừng lão đã quên béng có đứa học sinh là ta đi. Nhưng chẳng sao cả, nếu không ta đâu có được tiêu dao như bây giờ."
"Không dính vào Đại Sư Chi Quang, tuy ta cảm thấy Diệp Phu Nhân rất lợi hại, nhưng hiệu quả làm việc ra sao, phải qua một thời gian ngắn mới biết." Sư Tuyết Mạn nói tiếp: "Tình hình tiền tuyến không tốt lắm."
"Tiền tuyến?"
So với Ngân Thành rắc rối, mọi người quan tâm tới tình hình ở tiền tuyến hơn.
Sư Tuyết Mạn cắm mặt ăn sáng, không buồn ngẩng đầu lên: "Thần Chi Huyết xuất ra một người rất lợi hại, gọi là Hồng Ma Quỷ, làm chúng ta thiệt hại rất nhiều."
Khương Duy giật mình: "Ngay cả Sư Bắc Hải cũng không thắng được?"
Sư Tuyết Mạn hạ tay xuống, nét mặt nghiêm túc: "Đối phương không muốn chiến đấu với phụ thân, luôn cố tình né tránh khu vực của ông ấy Nghê Thường Bộ tổn thất khá lớn, đã chết mấy tiểu đội trưởng và một phó bộ thủ, nên phụ thân hoài nghi đối phương là người quen."
Tiểu đội trưởng của mười ba bộ, đều là tinh nhuệ bên trong tinh nhuệ, trên căn bản đều cao thủ vô song. Phó bộ thủ thường là đại sư, hoặc là chuẩn đại sư, như Ngư Kim Đồng Quỷ, hai người còn cách cảnh giới đại sư rất gần, lúc nào cũng có thể đột phá.
Đoan Mộc Hoàng Hôn thình lình hỏi: "Có điều động đại sư chiến bộ không?"
Sư Tuyết Mạn đáp: "Có, nhưng đối phương rất giảo hoạt, và có vẻ cực kỳ hiểu rõ thói quen của chúng ta, lần nào cũng chạy thoát. Mà những đại sư từng giao chiến với hắn ai cũng lo lắng, vì thực lực của hắn tăng lên rất nhanh."
Công việc hàng ngày trong Chiến bộ, bình thường đều do ba phó bộ thủ xử lý, mà nếu phó bộ thủ bước vào cảnh giới đại sư, và vẫn muốn làm phó bộ thủ, thì vẫn tiếp tục đảm nhiệm, còn nếu muốn có nhiều thời gian hơn để tu luyện, thì sẽ trở thành chiến bộ đại sư.
Chiến bộ đại sư thường không làm gì cả, chỉ chuyên tu luyện, được cung cấp tài nguyên rất dồi dào, chỉ khi có nhiệm vụ quan trọng mới ra tay.
Đối với những người lập chí muốn đi xa trên con đường tu luyện, thì trở thành chiến bộ đại sư là một lựa chọn không tồi.
Nhưng tới cảnh giới đại sư, dù có là bộ thủ chiến bộ, thì cũng phải tỏ vẻ tôn trọng. Bộ thủ không có thực quyền với đại sư, một chiến bộ có bao nhiêu chiến bộ đại sư thì dựa vào năng lực của cá nhân bộ thủ.
Bắc Hải Bộ trước đây chỉ có một chiến bộ đại sư, sau khi Sư Bắc Hải nắm quyền, con số này nhanh chóng tăng lên tới sáu người. Sư Bắc Hải nhanh chóng được thuộc hạ ủng hộ, Bắc Hải Bộ cũng nhảy một cái trở thành tóp chiến bộ hàng đầu.
Khương Duy không khỏi hỏi: "Trấn Thần Phong đâu?"
"Đối phương đã thăm dò được nhược điểm của Trấn Thần Phong, phụ thân đang rất lo việc này." Sư Tuyết Mạn trả lời: "Trấn Thần Phong tuy uy lực cường đại, nhưng đối với mục tiêu nhỏ đơn lẻ thì không có hiệu quả."
Đoan Mộc Hoàng Hôn ngẫm nghĩ: "Có lẽ Diệp Bạch Y đã giúp chúng, ông ta rất hiểu đám người phụ thân ngươi, mà không chừng chẳng có ai rành họ hơn ông ta nữa."
Tình hình ngoài tiền tuyến luôn là thứ mọi người quan tâm nhất. Nếu tiền tuyến không ngăn được, thì tất cả mọi người đều sẽ gặp tai nạn. Tổ bị lật, làm sao có trứng lành?
Mọi người im bặt, không khí nặng nề.
Vương Tiểu Sơn thấy thế, vội nói sang chuyện khác: "Chuyện mở thành ở Man Hoang sao rồi?"
"May mà chúng ta không đi đợt đầu tiên." Bàn Tử đầy khoa trương: "Thảm thiết lắm, chết không biết bao nhiêu người."
Đoan Mộc Hoàng Hôn cười gằn: "Bề trên đó cố ý tạo ra, có chết nhiều hơn nữa cũng chỉ là bia đỡ đạn, họ đâu có thèm để ý."
Mọi người lại im bặt, không biết nói gì nữa.
Sư Tuyết Mạn ăn xong, đẩy ghế đứng dậy: "Ta đã tìm được cho mọi người một ít truyền thừa và tuyệt học, mọi người đi chọn đi. Chúng ta phải cố gắng tu luyện trong thời gian Ngải Huy chưa trở về! Lâu Lan, ngươi giám sát Bàn Tử."
Lâu Lan hoan hô: "Không thành vấn đề, Tuyết Mạn!"
Bàn Tử xịu mặt: "Sao lại là ta?"
"Có muốn Tuyệt học hay không?"
"Muốn. . ."
"Vậy thì tu luyện cho đàng hoàng, Lâu Lan, nhớ lập kế hoạch tu luyện!"
"Rõ, Tuyết Mạn!"
Đoan Mộc Hoàng Hôn bỗng lầm bầm: "A, ta hiểu rồi! Thế gia bây giờ tổn thất nặng nề, đã xuất hiện dấu hiệu thiếu người, họ muốn bổ sung nhân lực để tiếp tục sống tiếp, cho nên cách làm của Diệp Phu Nhân mới không ai phản đối. . ."
Mọi người liếc hắn, rồi quay đi làm việc của mình.
Trong đạo trường, mọi người nhìn đống truyền thừa với tuyệt học chất cả đống trước mặt thì hết hồn, quay sang nhìn Sư Tuyết Mạn, đối với thế gia, tuyệt học mới là tài phú thật sự, là yếu tố quan trọng để gia tộc của họ kéo dài.
"Phần lớn tuyệt học với truyền thừa ở đây đều do gia tộc gom được. Phụ thân đã đồng ý cho ta lấy hết ra đưa cho mọi người. Hi vọng mọi người quý trọng chúng, chăm chỉ tu luyện."
Mọi người đều nhìn Sư Tuyết Mạn, không ai cử động, ngay cả người tham tiền như Bàn Tử cũng vậy.
Sư Tuyết Mạn phất tay phóng khoáng: "Đối với gia tộc, mấy thứ này đều là vật truyền thừa. Nhưng nếu Ngũ Hành Thiên diệt vong, thì làm gì còn gia tộc? Tới lúc đó, đống đồ này một đồng tiền cũng không đáng, giống như tàn kiện pháp bảo của thời tu chân mà thôi. Cho nên không bằng lúc chúng còn có giá trị, cố gắng phát huy giá trị của chúng."
Vẻ nghi ngờ trong mắt mọi người biến mất, chuyển thành hưng phấn và chờ mong.
"Ha ha, nếu thế gia nào cũng giống như nhà Thiết Nữu thì tốt biết mấy!"
"Thiết Nữu là tên cho ngươi gọi hả? Mau gọi nữ thần đi!"
"Nữ thần vạn tuế!". . .
Sư Tuyết Mạn cười khẽ, mắt nhìn ra phương xa, trong lòng lo lắng.
Không biết Ngải Huy thế nào rồi? Hắn không gặp phải phiền toái gì chứ?.
Nghĩ tới đây, nàng thấy buồn cười.
Mình mà lại đi lo cho Ngải Huy gặp phải phiền phức, đám tụi mình không trở thành phiền phức cho hắn là tốt lắm rồi.
Nàng ngẩng phắt đầu lên, nói to: "Từ ngày hôm nay, mọi người tu luyện tăng lên 30%."
Tiếng hoan hô lập tức biến thành tiếng kêu la thảm thiết.
"Đừng mà nữ thần!"
"Muốn chết người sao!"
Sư Tuyết Mạn kiên định: "Ta sẽ cùng mọi người tu luyện, và ta sẽ tu luyện nhiều hơn mọi người mười phần trăm."
"A, để ta chết đi, ta không muốn tuyệt học nữa."
"A a a a, nữ thần chỉ sống thời gian ngắn ngủi, Thiết Nữu đáng sợ đã trở lại nhân gian!"
Đoan Mộc Hoàng Hôn ngồi xuống trước đống tuyệt học.
"Cái này từng coi rồi."
"Học rồi."
"Coi rồi."
"Học rồi.". . .
"Ồ, cái này chưa thấy... ờ, coi cũng được... ừm... coi xong rồi."
Xung quanh im phăng phắc.