Sư Tuyết Mạn trở lại đạo tràng của mình thì trông thấy Vĩnh Chính thúc thúc, nàng lập tức hỏi: "Vĩnh Chính thúc thúc, người có biết Binh Phong đạo tràng ở đâu không?"
"Binh Phong đạo tràng?" Vĩnh Chính cẩn thận suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Không biết, Tùng Gian Thành không có Binh Phong đạo tràng. Từ đâu mà tiểu thư nghe được có loại đạo tràng này?"
Hắn làm người phụ trách ở Tùng Gian Thành này cũng được một thời gian tương đối dài, đối với những việc ở Tùng Gian Thành đều biết rất rõ, nhất là về chuyện của đạo tràng thì lại càng biết rõ hơn. Hắn dám khẳng định trăm phần trăm rằng Tùng Gian Thành không có loại đạo tràng này.
Tiểu thư lại hỏi tới Binh Phong đạo tràng gì đó khiến hắn có dự cảm xấu. Đối với thực lực của tiểu thư mà nói thì hắn cần không lo lắng cho an toàn của tiểu thư, thế nhưng hoàn cảnh từ nhỏ tiểu thư vô cùng đơn giản, một lòng si mê tu luyện, không hiểu nhân tình thế sự, tâm tư đơn thuần cho nên rất dễ bị lừa gạt.
Sư Tuyết Mạn lập tức kể lại sự việc mà nàng gặp phải ngày hôm qua một lần nữa cho Vĩnh Chính thúc thúc nghe.
Lo lắng trong lòng Vĩnh Chính ngày càng mãnh liệt, hắn vội vàng hỏi lại: "Hạt châu ngày thường tiểu thư hay đeo trên tay là chuỗi Định Tâm Phi Lam sao?"
"Ừm, trên người ta chỉ có chuỗi hạt châu kia mới có thể đem ra thế chân mà thôi. Đó là di vật của bà nội ta, bình thường ta đều mang theo bên người." Sư Tuyết Mạn chú ý tới biểu tình trên mặt Vĩnh Chính, khó hiểu hỏi: "Vĩnh Chính thúc thúc cho rằng người kia có vấn đề gì phải không?"
Vĩnh Chính vừa nghe nói Sư Tuyết Mạn nhắc tới di vật của bà nội thì mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống.
Định Tâm Phi Lam là thứ do hoang thú Bỉ Dực Phi Lam Điểu tạo ra, sản lượng rất ít ỏi, cực kỳ trân quý. Nó có thể làm cho tâm trí người ta an bình và rất có lợi đối với việc tu luyện. Cho dù là ở thời kì tu chân trước kia thì loại bảo vật này cũng thuộc loại vô cùng trân quý.
Huống chi đây là di vật của bà nội Sư Tuyết Mạn!
Thân phận của bà nội Sư Tuyết Mạn thuộc hạng cao quý, nếu như di vật của bà ấy bị rơi mất mà nó lại bị mất ở Tùng Gian Thành này thì trách nhiệm này hắn tuyệt đối không thể kham nổi.
"Ta phải đi kiểm tra lại ngay!" Vĩnh Chính bất chấp những việc khác, xoay người nhanh chóng chạy đi mất.
Tuy rằng Sư Tuyết Mạn ra đời chưa lâu nhưng lại thông minh lanh lợi, nàng nhìn thấy bộ dạng khẩn trượng Vĩnh Chính thúc thúc thì lập tức hiểu ra một chút. Chỉ có điều là thật sự nàng cũng không lo lắng quá về việc đó, mặc dù đối phương phải thế chân nhưng mà dùng hạt châu để cầm cố đều là do bản thân nàng chủ động, nàng cảm thấy đây không có khả năng là trò lừa bịp.
Một lúc sau, Vĩnh Chính chạy về đầu đầy mồ hôi nói: "Tiểu thư, ta mới điều tra được rằng là ở đây có một Binh Phong đạo tràng nhưng đã đóng cửa từ lâu, gần đây có một tên đệ tử mới vào đảm nhiệm phụ trách việc quét dọn bảo vệ đạo tràng."
"Vĩnh Chính thúc thúc cực khổ rồi, người đưa địa chỉ cho ta, ta sẽ tự mình đi tìm."
Trong lòng Sư Tuyết Mạn vô cùng cao hứng, nàng cũng không cần quá lo lắng về chuyện bị lừa, đừng nói là Tùng Gian Thành mà ngay cả khi có người lừa gạt đồ của nàng thì nàng cũng có biện pháp làm cho đối phương trả lại. Nàng chỉ là không hy vọng lần đầu nàng cảm thấy đó là một hành động lương thiện nhưng sau đó lại phát hiện hoá ra đó chỉ là một âm mưu, việc đó làm cho nàng cảm thấy rất buồn.
Vĩnh Chính cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi, không phải lừa đảo là tốt rồi. Hắn vội vàng đưa địa chỉ mà mình đã điều tra được cho tiểu thư, đối với an nguy của tiểu thư thì hắn một chút cũng không lo lắng.
Hắn đã biết sức chiến đấu mạnh mẽ của tiểu thư.
Sư Tuyết Mạn cầm lấy địa chỉ trong tay, cẩn thận nhét vào thắt lưng rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Khi lễ Khánh Công kết thúc, Đoan Mộc Hoàng Hôn trở lại chỗ ở của mình. Xét thấy hắn cống hiến rất xuất sắc cho nên Viện Phương bố trí lại chỗ ở cho hắn lần nữa, nguyên lực nồng độ cao nhất Độc viện, còn bên trong phòng có thể nói là bài trí vô cùng xa hoa.
Đoan Mộc Hoàng Hôn thở phào một hơi, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Những ngày qua thân thể của hắn đã cực kỳ mệt mỏi, trước đó là kiềm nén một luồng khí mạnh mẽ để giữ vững, bây giờ trở lại chỗ ở thì khẩu khí kia lập tức được trút bỏ khỏi lồng ngực, mệt mỏi rã rời giống như nước thủy triều tuôn trào.
Thế nhưng khi hắn nằm ở trên giường thì không thể nào ngủ được.
Trong đầu của hắn không ngừng tái hiện lại cảnh tượng ngày hôm nay bản thân hắn bị đánh ngã như chó gặm bùn ở cửa thành. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng làm chuyện mất mặt như vậy. Bị hạ nhục ở trước mặt mọi người, lúc hắn đang trở nên nổi bật nhất lại chính là lúc bị đánh mất hết mặt mũi.
Càng nghĩ hắn lại càng cảm thấy tức giận, Ngả Huy chết tiệt!
Ngay cả chính hắn cũng không hiểu chuyện lúc đó như thế nào, tại sao khi bản thân hắn nghe được giọng nói của Ngả Huy thì lại bị ngã sấp xuống.
Suy nghĩ một hồi, Đoan Mộc Hoàng Hôn không tự chủ mà ngồi xuống, biểu cảm trở nên nghiêm túc hơn bởi vì hắn nghĩ đến một từ đáng sợ là... tâm ma!
Càng nghĩ hắn càng cảm thấy rất có lý, chính xác là do âm thanh của Ngả Huy, bản thân hắn cũng nhận thấy điều này giống như là bị bóng đè. Đây không phải là tâm ma thì là cái gì? Ở phương diện tu luyện mà nói thì Đoan Mộc Hoàng Hôn chính là thiên tài, hắn có trực giác bén nhạy. Khi nhớ lại mỗi lần hắn gặp phải Ngả Huy là đều gặp đủ loại chuyện không bình thường, hắn càng lúc càng phát hiện ra điều bản thân hắn phán đoán càng lúc càng có lý.
Trong tu luyện mà gặp phải tâm ma cũng không phải là điều hiếm thấy, Đoan Mộc Hoàng Hôn đã thấy qua rất nhiều trường hợp ở bên trong sách cổ. Càng tài giỏi thì càng dễ gặp phải tâm ma. Cái gọi là tâm ma, thường là chỉ một loại chấp niệm nào đó đã gây ảnh hưởng đến việc tu luyện hoặc có thể là do chướng ngại tâm lý.
Khi tu luyện tới một cảnh giới nhất định, tâm cảnh* sẽ sinh ra đòi hỏi càng ngày càng cao. Không giống với công pháp, tâm cảnh đối với yêu cầu của nó cũng không giống nhau. Có loại công pháp cần người tu luyện phải kiên quyết tiến thủ, hy sinh anh dũng, nếu như trong lòng có một chút khiếp sợ thì sẽ khó có thể tinh luyện được. Còn có loại công pháp đòi hỏi tâm của người tu luyện phải tĩnh như nước, đạm bạc vô ngã, nếu trong lòng có vướng mắc sẽ không thể tu luyện thành công.
*tâm cảnh: tâm tư, tư tưởng,...
Ảnh hưởng của tâm ma đối với việc tu luyện tu luyện vô cùng lớn, nhẹ thì khó mà tinh luyện được, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, nguy hiểm đến tính mạng.
Nghĩ đến việc lần trước khi hắn mở mắt ra cả người đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trong người trong ngừng chưởng ấn, mặt của hắn lập tức nóng rát như muốn thiêu cháy. Còn gương mặt hắn thì sưng vù lên, lửa giận trong lồng ngực bỗng nhiên tỏa ra. Đang suy nghĩ đến chuyện ngày hôm nay bản thân hắn nhếch nhác như thế nào thì lửa giận trong lồng ngực hắn lại sôi sục rót thành một gáo dầu sôi nóng bỏng.
Hận cũ thù mới!
Đôi mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn nổi đầy gân máu, chính xác là đến lúc này đầu óc hắn hoàn toàn khẳng định một trăm phần trăm rằng Ngả Huy chính là tâm ma của hắn.
Tu luyện với tâm ma có sự tương quan với nhau, có một cách gọi khác đặc biệt hơn là Chém tâm ma!
Ý tứ ở đây có nghĩa là chém tới tâm ma thì mới có thể khiến cho việc tu luyện của bản thân càng thêm trôi chảy, sẽ không bị tẩu hỏa nhập ma. Chém tâm ma cũng không phải là lấy tâm ma của người tu luyện ra để chém giết mà là giống như cởi bỏ nút thắt ở trong lòng người đó, để làm cho ý niệm của họ được thông suốt.
Đoan Mộc Hoàng Hôn quyết định chém tâm ma!
Có lẽ là do trước đây hắn xem nhẹ vấn đề này cho nên ngày hôm nay phải giải quyết hết tất cả mọi chuyện, phát tiết toàn bộ lửa giận ở trong lòng. Đối với việc có thể thành công hay không thì Đoan Mộc Hoàng Hôn có mười phần chắc chắn, ngay cả bản mệnh nguyên phủ của Ngả Huy cũng chưa có khai thông, thực lực thấp kém cho nên cũng không đáng nhắc tới.
Ngay cả trong bảng xếp hạng năm mươi cao thủ hắn cũng đánh bại được vài người, vậy thì đối với một kẻ yếu đuối như Ngả Huy không phải là hạ gục hắn dễ như trở bàn tay sao?! Chẳng qua là trước khi ra tay thì hắn chỉ có thể bị giới hạn trong sự cho phép của Hứa phu tử mà thôi.
Đoan Mộc Hoàng Hôn chắc chắn nghĩ rằng làm như thế thì tâm ma của hắn sẽ hoàn toàn biến mất.
Nếu so với việc bản thân hắn bị lăng nhục thì làm cho Ngả Huy mất hết mặt mũi một lần cũng có sao?!
Cái ý nghĩ này vừa nảy ra thì Đoan Mộc Hoàng Hôn lập tức trở nên rất hưng phấn, không sai, chính là như vậy! Thậm chí ngay cả mọi bước đi hắn cũng đã nghĩ xong, trước hết là để cho Ngả Huy bị nhiễm gió lạnh, sau đó để cho hắn trị bệnh rồi dùng phương pháp mà Ngả Huy đã dùng qua là dĩ nhân chi đạo hoàn nhân chi thân thân*! Khiến mặt mũi hắn sưng lên còn hơn là quật ngã.
* Dĩ nhân chi đạo hoàn nhân chi thân: Ăn miếng trả miếng.
Trên mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn hiện lên nụ cười tà mị lãnh khốc. Ngả Huy, ta sẽ làm cho ngươi từ từ cảm nhận được mùi vị trong đó, hãy hưởng thụ thật tốt vào nhé!
Đoan Mộc Hoàng Hôn càng nghĩ càng hưng phấn khiến hắn không kìm chế được mà ngửa mặt lên trời cười ha hả, tà khí dày đặc.
"Ha ha ha ha... "
Tinh thần phấn khởi làm cho hắn không còn cảm thấy thân thể mệt mỏi nữa. Hắn lấy ra một chiếc mặt nạ Nguyên lực đeo lên khuôn mặt, hắn đã không thể chờ đợi được nữa.