Chương 38: Hắc ám.

Thiên ảnh

Tiêu Đỉnh 21-06-2024 12:29:49

Mặt nạ vàng trầm mặc một lúc, chậm rãi gật đầu, đồng thời nói: - Ngươi nói cũng có lý, nhưng những năm gần đây trong giáo cũng có mật thám ẩn nấp trong Chân Tiên Minh truy tra chuyện này, nhưng thực sự không có thu hoạch gì. Ngươi có biện pháp gì mới? Trần Hác lắc đầu: - Chuyện này cũng chỉ là một, chỉ có cẩn thận loại bỏ, truy theo từng giọt dấu vết từ xưa kia mà thôi. Phù Vân Ti của Chân Tiên Minh xưa nay vẫn giữ kín lai lịch thân phận các Ảnh Tử, trong đó ẩn giấu không biết bao nhiêu bí mật, nhiều năm qua cũng là trọng điểm truy tra của chúng ta, có điều những năm gần đây vẫn không có hiệu quả. Trần Hác dừng lại một lát, mắt sáng lên: - Nhưng thuộc hạ có một ý, có lẽ sẽ có ích một chút. - Ngươi nói. - Trước kia chúng ta vẫn thường dốc sức liều mạng truy tung những Ảnh Tử có thân phận thần bí, thường là làm nhiều công ít, mấy hôm nay, thuộc hạ âm thầm tự đánh giá, có lẽ chúng ta nên thay đổi suy nghĩ, ra tay từ nhân thân của Ảnh Tử? - Sao? Mặt nạ vàng ngẩng đầu lên, lại cúi xuống, hiển nhiên những lời này đã khơi gợi hứng thú của lão. Trần Hác lập tức chú ý thấy, ánh mắt gã thoáng hiện chút vui mừng, nhưng thần sắc vẫn không thay đổi, tiếp tục nói: - Xưa nay trong Chân Tiên Minh vẫn coi trọng an toàn của Ảnh Tử, bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, nhưng những người thường tiếp xúc với các Ảnh Tử như các Tuần Sát Sử, giám thị, tuy cũng có bí mật của riêng mình nhưng thường thường đều là người bên ngoài, như đệ tử thân truyền của tất cả các đại môn phái... Như vậy, hay là ra tay từ những người này mà truy lên nguồn gốc. - Rất tốt! Cứ làm như vậy! Một tiếng gào to cắt đứt giọng nói của Trần Hác. Gã không những không giận mà còn mừng rỡ, vội cúi người hành lễ: - Vâng, thuộc hạ tuân mệnh! Bóng người đeo mặt nạ vàng chậm rãi đứng lên, nhìn vào bộ hài cốt khủng bố bên trong ngọn lửa kia chằm chằm, đột nhiên gầm nhẹ, như ác quỷ gào thét, khiến cho người ta run sợ. Một loạt tiếng nghiến răng từ trong mặt nạ vàng ken két vang lên: - Cơ nghiệp của Thần giáo ta, còn có lệnh của ba vị trưởng lão, vốn phải mạnh mẽ huy hoàng nhất năm trăm năm qua, nhưng đều bị phá hủy trong tay phản đồ kia. Thằng chó không chết này, Thần giáo ta quyết không tha! Vừa dứt lời, đột nhiên một cánh tay lão vung lên, Oành! đám lửa vọt lên, ánh lửa hừng hực như muốn nuốt cả thiên địa, kèm theo tiếng thiêu đốt từ ánh lửa như vàng đá va chạm, như khàn giọng gào thét, kêu gào nguyền rủa mảnh hắc ám này! - Nghiền xương thành tro! - Rút hồn luyện phách! - Hắn phải chết! Rừng sâu trong đêm tối, tiếng gió rít như quỷ khóc kỳ dị mà thê lương lại một lần nữa trải khắp chân núi Trà. Trong bóng đêm tăm tối, Lục Trần đứng ngoài nhà cỏ nhìn thoáng qua núi Trà, chỉ thấy hoàn toàn yên tĩnh thâm trầm, bóng tối đậm như đổ mực lên tranh. Hắn bình thản đứng đó một lát, rồi lại về nhà cỏ, nằm dài trên giường, nhắm mắt lại, lặng lẽ thiếp đi. Khi hắn nhìn thấy Đinh Đương một lần nữa thì đã là hai ngày sau. Đó là một buổi sáng, Đinh Đương từ trong thôn Thanh Thủy đi tới bên dòng suối, dung mạo xinh đẹp của nàng giống như đóa hoa đào diễm lệ nhất, chói mắt nhất, vào mùa hoa đào héo tàn này nàng lại đang nở rộ, thu hút vô số ánh mắt của người trong thôn. Nhưng nàng hoàn toàn không để ý tới ánh mắt xung quanh, hai mắt nàng sáng ngời, giống như đám mây không biết trần ai, hoặc như người về sau không đồng mệnh, ngay cả người đến chào hỏi nàng cũng không để ý. Nàng chỉ luôn mỉm cười, nhưng không trao nụ cười cho bất luận kẻ nào. Nàng đang vui sướng từ trong nội tâm, lại chỉ nguyện giữ niềm vui cho một mình mình, không chịu bố thí cho tục nhân bên cạnh. Đến khi nàng nhìn thấy Lục Trần ở trước cửa tửu quán kia mới dừng bước, hơi do dự, rồi nở nụ cười rất ôn hòa với hắn từ xa. Như đóa hoa đào giữa gió xuân, kiều diễm động lòng người, lại mang thêm vài phần cao quý, khiến cho người ta không dám tới gần. Lục Trần mỉm cười, khẽ gật đầu với nàng, sau đó xoay người vào trong quán rượu. Lão Mã ngồi cạnh bàn, trong tửu quán vẫn vắng vẻ cho nên sắc mặt lão khá khó coi. Hắn đi tới bên cạnh lão, ngồi xuống, cười hỏi: - Làm sao vậy? Lão Mã liếc nhìn hắn, tức giận: - Biết rõ còn cố hỏi. Hắn cười cười: - Có phải lão thực sự dựa vào tửu quán này kiếm sống đâu, xem nặng như vậy làm gì? Lão Mã hừ một tiếng, đi tới quầy hàng ôm một bầu rượu về ném cho hắn, thấp giọng nói: - Chuyện Hứa Vân Hạc của Thiên Thu Môn kia đã truyền tới tai Chân Tiên Minh rồi. Nhe nói cấp trên nổi giận, đang điều tra việc này. Lục Trần rót chén rượu, trầm ngâm một lát rồi nói: - Việc này quả thực có hơi quá, nhưng cũng có vài phần kỳ quái, chí ít đã vài chục năm Thần giáo Tam Giới không làm chuyện khác người như vậy nữa. Lão Mã nhún vai: - Đại khái là mấy năm nay bị áp chế nên ngoan rồi, hoặc có thể do trong Ma giáo có nhân vật nào đó mới nổi lên, lập uy giết gà dọa khỉ vân vân. Lão nhìn hắn: - Này, ngươi nói vì sao cái thứ Ma giáo này, bao nhiêu lần bị đánh bị diệt, nhưng hết lần này tới lần khác đều có thể sống sót, như con gián đánh hoài không chết vậy? Hắn im lặng, một lúc lâu sau, bỗng giọng nói thấp đi vài phần, đáp: - Đại khái là vì người trong đó suy nghĩ rất đơn giản. Đã tin vào gì đó là tuyệt đối không dao động, tới mức chúng ta không thể hiểu nổi. Sắc mặt lão Mã khẽ biến, nhìn hắn, lại ho khan hai tiếng, đổi chủ đề: - Đúng rồi, hôm trước lão Lưu có truyền tin lại, lão ta đã xong hết chuyện giao tiếp bên Tiên Thành kia, it ngày nữa sẽ chính thức lui dưỡng ngàn năm, về môn phái của mình. Hắn nhẹ gật đầu: - Như vậy cũng được, lão Lưu là người tốt. Hai người ở trong tửu quán tán gẫu câu được câu không như vô số lần trước kia. Trong sơn thôn bình thường này, họ chỉ là hai nhân vật cực kỳ bình thường, sống ở một nơi hẻo lánh bình thường nhất thế gian, trải qua một cuộc sống bình thường mà nhàn nhã. Đến trưa, trước khi đi, Lục Trần đang muốn rời đi thì đột nhiên lão Mã nói: - Mấy ngày nay khí sắc của ngươi cũng khá nhỉ. Hắn khựng lại một chút, cười cười không nói gì, đi ra ngoài. Đi thẳng về gian nhà cỏ dưới chân núi Trà, đóng cửa lại, hắn khoanh chân ngồi trên giường. Không bao lâu sau, thần bàn ngũ hành mới trọng sinh rất bình thường chậm rãi nổi lên trong khí hải, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, chỉ lẳng lặng vận khí điều tức. Dần dần, một tia linh lực cực nhỏ xuất hiện trong khí mạch của hắn, chậm rãi di chuyển.