Chương 377: Cố nhân

Ngũ Hành Thiên

Phương Tưởng 25-07-2021 06:59:42

Ngải Huy kéo Tiêu Thục Nhân trốn sau tường, tất cả sự chú ý của hắn đều bị cuộc chiến đấu quyết liệt hấp dẫn. Minh chủ và Binh Nhân màu bạc liên thủ chống đỡ ba người lão già Lăng tộc, Thanh Phong và Xà Dư vây công. Côn Luân chân nhân đạo bào bay múa, khăn che mặt cũng bay bay, đôi mắt đẹp lạnh tanh, phong thái đại sư kiếm thuật thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Trường kiếm trong tay tỏa hàn ý lạnh toát, kiếm ý tung hoành ngang dọc. Ngải Huy không thể không thừa nhận, Kiếm thuật của Côn Luân chân nhân mạnh hơn hắn, hiểu biết về Kiếm thuật sâu sắc hơn hắn. Thí dụ như kiếm trận, Ngải Huy thường cố gắng tạo ra nó khi xuất kiếm chiêu, ấy là vì hắn cho rằng đó sẽ là một định hướng tương lai của kiếm thuật, nhưng trong kiếm chiêu của Côn Luân chân nhân, tùy tiện lúc nào cũng có thể nhìn thấy vết tích của kiếm trận. Khác với Ngải Huy, kiếm trận trong tay nàng rất lẻ tẻ, rời rạc và thoải mái tùy tiện, điều này cho thấy, sự hiểu biết của nàng về kiếm trận cực kỳ sâu sắc. Cách thức chiến đấu của nàng cũng làm Ngải Huy phải sáng mắt. Người đi theo kiếm. Thân thể của nàng như không có trọng lượng, phiêu phù bay theo chuôi kiếm. Kiếm chiêu lóe lên, thanh kiếm bắn đi, thân hình nàng ẩn ngay sau ánh kiếm. Ngải Huy nhận ra ngay tác dụng tuyệt vời của cách chiến đấu này. Khoảng cách ánh kiếm bay không thể bằng được cung tên. Nhưng lực bộc phát trong cự ly ngắn, thì mạnh hơn cung tên rất nhiều. Lực bộc phát này rất đáng sợ, kết hợp với ánh kiếm sắc bén, trong cự ly ngắn, chính là lực sát thương mười phần. Ẩn giấu thân hình đi theo ánh kiếm, thu nhỏ những chỗ hở của bản thân, làm cho đối phương không có chỗ để ra tay. Đối phương muốn chạm tới được Côn Luân chân nhân thì phải phá tan được ánh kiếm trước. Đương nhiên, loại phương thức công kích này cũng không phải không có yếu điểm. Vì công kích quá ác liệt mau lẹ, nên nó cực kỳ đơn giản, thiếu sự biến hóa. Chỉ cần thoát khỏi ánh kiếm, kiên trì vòng quanh, nhất định sẽ tìm ra cơ hội. Nhưng vì có Binh Nhân màu bạc bên cạnh bảo vệ, thế nên cách thức công kích đơn giản trực tiếp này mới trở nên uy lực kinh người. Kiếm của Côn Luân chân nhân như bao phủ khắp xung quanh nàng và Binh Nhân màu bạc. Binh Nhân màu bạc thân thể cường hãn, tự biến mình thành một con quái vật ngang ngược không cần lý lẽ, công kích vào cơ thể hắn không thể để lại dấu tích gì, đôi cánh tay kim loại càng thêm khủng bố, biến hóa đa dạng, khi làm đao, lúc thành quyền, chuy, chuy, phủ, côn. . . đủ kiểu. Nếu như chỉ có như vậy, cũng chưa đến mức làm người ta nhức đầu, khổ là hắn lại còn phối hợp với phong cách chiến đấu bạo lực, bá đạo cương mãnh. Không ai dám cứng đối cứng với hắn, lão già Lăng tộc cũng tu luyện hệ kim, nhưng sau khi va chạm với hắn mấy chiêu, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Thanh Phong bị hắn hoàn toàn áp chế, chỉ còn biết né tránh. Hạt sen U Minh sau khi bị Ngải Huy đánh trọng thương, hắn cũng mất đi đòn sát thủ khiến thực lực giảm hẳn, cực kỳ chật vật. Ánh kiếm bao phủ kín mít xung quanh Côn Luân chân nhân và Binh Nhân màu bạc, Xà Dư mấy lần muốn đánh lén, nhưng không tài nào tìm ra được khe hở, lại còn suýt chút nữa bị ánh kiếm của Côn Luân chân nhân chém phải. Xà Dư vốn đã bị lão già Lăng tộc đánh bị thương mấy chỗ, nên bây giờ cũng ảnh hưởng làm cho tốc độ của ả bị chậm lại. Côn Luân chân nhân và Binh Nhân liên thủ, đấu với ba cường giả mà không hề rơi vào thế hạ phong. Chiến đấu hay như vậy, không phải muốn là được nhìn thấy, được ngồi bên xem chiến, đối với Ngải Huy rất là có lợi. Côn Luân chân nhân Kiếm thuật tinh thâm, Ngải Huy không hề thấy lạ, nhưng Binh Nhân màu bạc mạnh mẽ lại làm hắn phải giật mình. Trong ấn tượng của hắn, Binh Nhân Bộ không hề nổi danh. Binh Nhân Bộ dù là một trong mười ba bộ của Ngũ Hành Thiên, cũng là một trong hai đại Chiến bộ chuyên tu luyện thuộc tính kim, nhưng Thiên Phong Bộ luôn đứng phía trước, giữa hai chiến bộ luôn có sự chênh lệch cực lớn, một trời một vực. Sức chiến đấu của Thiên Phong Bộ cực kỳ xuất sắc, truyền thừa dày dặn, đãi ngộ mọi mặt đều mạnh hơn hẳn Binh Nhân bộ. Binh Nhân Bộ được coi là một chiến bộ cu li, chuyên làm những việc vớ vẩn. Lý do Binh Nhân Bộ không được hoan nghênh thì có khá nhiều, nhưng lý do căn bản nhất, là con đường tu luyện của Binh Nhân Bộ. Binh Nhân Bộ đi theo con đường tôi thể, mà tôi thể là hương thức tu luyện gian nan nhất, cực khổ nhất. Lúc mới tu luyện, độ khó tương đối thấp, nhưng khi tiến bộ lên mức cao hơn, thì tu luyện cực kỳ khó khăn, lúc ra chiến đấu, lại chuyên đảm nhiệm vị trí làm tấm khiên sống, tỉ lệ tử thương cực cao, nên không được người ta hoan nghênh. Thế nên, Binh Nhân Bộ trở thành chiến bộ đứng dưới chót trong số mười ba bộ của Ngũ Hành Thiên. Ngải Huy biết rất ít về Binh Nhân Bộ , lần duy nhất hắn tiếp xúc với chiến bộ này là gặp đại ca Lý Duy hồi ở Tùng Gian Thành. Nghĩ tới đây, Ngải Huy bỗng giật thót. Hắn ngẩng đầu, nhìn chăm chăm vào bóng người Binh Nhân màu bạc. Những mảnh vỡ ký ức ào ạt dâng trào, từng lớp từng lớp áp vào bóng người màu bạc ngoài kia. Ngải Huy ngơ ngác nhìn bóng người đó, càng nhìn càng thấy quen thuộc. Lý Duy đại ca. . . Huynh ấy chưa chết! Đầu hắn trở nên trống rỗng, Lý Duy đại ca không chết. Năm đó Huyết tai bạo phát, Tùng Gian Thành chỉ có hai tinh anh của mười ba chiến bộ, là Lý Duy và Chu Tiểu Hi. Chu Tiểu Hi hộ tống đám Ngải Huy đi Vạn Sinh Viên, gặp phải Huyết tai, bị nhiễm Huyết độc, đành một mình cầu viện, rồi gặp bất trắc. Lý Duy đại ca sau đó cũng tham gia, rồi không hề xuất hiện lại nữa. Lý Duy đại ca mất, Minh Tú sư tỷ thương tâm rất lâu. Không ngờ Lý Duy đại ca vẫn còn sống. . . Ngải Huy nhìn hai cánh tay kim loại của Lý Duy, hiểu ngay chắc chắn năm đó hai cánh tay đó đã bị thương. Thế nhưng, lối đánh cương mãnh bá đạo không gì cản nổi kia quá xa lạ, Lý Duy đại ca đã thoát thai hoán cốt. Thoát thai hoán cốt đâu phải chỉ rơi lên người Lý Duy đại ca! Nếu Lý Duy đại ca nhìn thấy mình bây giờ, chắc cũng kinh hãi lắm? Thời loạn lạc, mỗi một ngày đều xảy ra thay đổi, mạng người như rơm rác, không muốn chết thì phải cố gắng mà trở nên mạnh mẽ. Không biết Lý Duy đại ca có còn nhớ Minh Tú sư tỷ hay không? Trong lòng Ngải Huy dâng lên cảm giác thương cảm. Hắn không hề muốn biết đáp án. Tiêu Thục Nhân bị hắn ôm trước ngực ngọ nguậy: "Ngươi ôm chặt quá." Ngải Huy giật mình bừng tỉnh, siết mạnh thanh kiếm đang kề ở cổ nàng. Tư thế của hai người hiện giờ trông hơi ám muội, để khống chế Tiêu Thục Nhân, đồng thời để tránh bị sóng khí làm bị thương, nên Ngải Huy ôm chặt Tiêu Thục Nhân vào trong ngực, ngân chiết mai gác vào cổ đối phương. "Đừng có lộn xộn!" Ngải Huy hừ lạnh, nhưng cánh tay cũng hơi lỏng ra, hắn nghe được Tiêu Thục Nhân hít thở khá khó khăn. Tiêu Thục Nhân há miệng thở dốc, mặt nàng xám xịt, tóc tai rối bời. Ngải Huy vô cùng cảnh giác, Tiêu Thục Nhân hơi có dị động, là hắn sẽ ra tay ngay. Thượng Cổ di bảo của nàng hắn không hề để ý. Nữ nhân này tâm địa rắn rết, lắm kế nhiều mưu, nếu bất cẩn, sẽ trúng ngay ám chiêu của nàng. "Chúng ta làm chuyện làm ăn nhé." Tiêu Thục Nhân bình tĩnh nói. Ngải Huy không tin chút nào, giọng lạnh lùng: "Ngươi đừng nên tự thiêu thân mình." "Người sắp chết, chỉ nói điều thiện." Tiêu Thục Nhân cười đau thương: "Không lẽ Sở tiên sinh nghĩ thiếp thân sẽ còn tiếp tục sống được?" Ngải Huy sửng sốt. Tiểu Bảo bên trong ao máu ngơ ngác, nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Quanh người nó mơ hồ hiện lên những luồng sáng quanh co, những luồng sáng ấy đều xoay quanh người nó. 【 khúc thủy thân thể 】! Đây chính là thể chất độc nhất của Cố gia. Đại trưởng lão mở to mắt, ánh mắt mừng rỡ. Những người đứng bên Huyết Trì cũng mở to mắt, nét mặt kinh sợ. Là 【 Cửu Khúc 】! Là thể chất ưu tú nhất, xuất sắc nhất của【 khúc thủy thân thể 】! Nét mặt họ cực kỳ đặc sắc. Ai cũng có vẻ tiếc hận, thể chất thiên phú tốt như vậy, lại xuất hiện trên người một thằng bé đần độn, ông trời quả là tàn nhẫn với Cố gia. Vì dù có người không thông minh, chỉ cần có đầu óc bình thường, thì với thiên phú xuất sắc này, có thêm Đại trưởng lão đứng sau hỗ trợ, thành tựu tương lai sẽ là không thể nào đoán được. Cố gia cũng không đến nỗi không người nối nghiệp. Vẻ thất vọng trong mắt đám Lăng trưởng lão chỉ lóe lên một cái rồi biến mất. Đại trưởng lão rất kích động, tuy lão đã cố gắng kềm chế, nhưng những ai biết tính lão, đều nhìn ra lão đang kích động. Những lời đồn đại thời gian qua bám dai như đỉa, như muốn nuốt chửng trái tim lão. Tuy lão luôn tự nhủ với lòng, đây là âm mưu của kẻ địch, nhưng trong một ngóc ngách nào đó tận đáy lòng, lão vẫn cảm thấy dao động. Con trai duy nhất mất sớm lúc còn đang tuổi tráng niên, tôn tử trời sinh tàn tật, khiến lão vô cùng đau khổ. Nhưng dù có thiếu hụt thế nào, nó cũng là thằng cháu trai đích tôn duy nhất của lão, là chỗ dựa tinh thần của lão. Những lời đồn đó đã đánh đúng ngay vào nhược điểm của lão. Đại trưởng lão nhìn tiểu Bảo, lẫn trong sự yêu thương, là sự tự trách và áy náy. Lão quay sang nhìn Diệp phu nhân, ánh mắt càng thêm áy náy, con dâu mấy năm nay một mình nuôi nấng tiểu Bảo, lại còn phải làm cách này để giải oan. Nhưng lão biết, chuyện lần này, trách nhiệm của lão là rất lớn, rất nhiều lời muốn nói đã ra tới miệng, mà không sao nói được ra lời. Diệp phu nhân hiểu tâm tình của lão, liền cười nhẹ an ủi. Lăng trưởng lão quay sang nhìn Tống trưởng lão, Tống trưởng lão khẽ lắc đầu, ý nói đây không phải làm giả. Lăng trưởng lão thất vọng, lão vốn tưởng đây là cơ hội tuyệt hảo. Nếu bây giờ gia đình Đại trưởng lão xảy ra bê bối, thì lão chắc chắn không thể ngồi yên vị ở cái vị trí đó nữa. Tuy trong lòng thất vọng, nhưng ngoài mặt Lăng trưởng lão lại cười tươi rói, lớn tiếng khen ngợi: "Đã sớm nói rồi mà, Lâm nhi đều là bọn ta nhìn nó lớn lên, nó như thế nào làm sao chúng ta không biết cho được?" Uất Trì Bá cũng cười: "Đúng vậy, gia giáo Diệp phủ mà còn chất vấn, thì những nhà khác còn sống thế nào? Lời đồn hoang đường như vậy, thế mà cũng có người tin. Nhưng như thế cũng tốt, lần này mọi người đều ở đây, Tiểu Bảo sau này không cần phải bận tâm những lời đồn đó nữa." Người nói vô ý, người nghe hữu tâm, trong lòng Đại trưởng lão càng thêm hổ thẹn. Hổ thẹn xong rồi, thì càng thêm phẫn nộ, giọng lão lạnh tanh: "Mong mọi người làm chứng, nếu để ta biết ai là kẻ truyền ra lời đồn đó, đừng trách lão phu ra tay ác độc." "Đúng vậy, chắc chắn phải ra tay xử lý! Đồn bậy như vậy, thực là bỉ ổi!" "Đúng là hiểm ác! Đáng chết!" Những người khác đều đơm lời phụ họa. Mặt Lăng phu nhân tái nhợt như tờ giấy, bà ta ngơ ngác nhìn tiểu Bảo, không thể tin được vào mắt mình. Sao lại như thế được? Sao lại có thể như vậy? Mình không thể nào lầm được! Diệp phu nhân vẫn mỉm cười dịu dàng. Bỗng một người của Thiên Phong Bộ đi tới bên cạnh Đồng Quỷ, nhỏ giọng báo cáo. Cả người Đồng Quỷ cứng đờ, lặng lẽ đi tới bên cạnh Uất Trì Bá. Ở đây đều là đại nhân vật, con mắt già đời, ai cũng nhìn ra có dị thường. Đại trưởng lão nổi lên dự cảm không tốt, nhàn nhạt hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" Uất Trì Bá gật đầu, nói với Đồng Quỷ: "Cứ báo cáo trực tiếp cho Đại trưởng lão." Đồng Quỷ khom người: "Thưa, Diệp phủ bị tập kích." Toàn trường tĩnh lặng.