Nhưng ngay khi Lục Trần rời đi được một lát, đột nhiên Đinh Đương có cảm giác gì đó. Nàng nhìn Long Hồ, chỉ thấy từ đằng sau một tảng đá lớn bên hồ xa xa xuất hiện một bóng người.
Khóe miệng Đinh Đương cong lên vui vẻ, ném đá đánh lửa xuống nước, bước chân về phía đó.
Núi Trà và thôn Thanh Thủy chỉ là một thôn xóm bình thường thuộc vùng thế lực của Thiên Thu Môn ở núi Nam Tùng. Còn bản thân Thiên Thu Môn trong giới tu chân Trung Thổ vô cùng mạnh mẽ kia thực ra chỉ là một môn phái nhỏ mà thôi. Khắp đại lục Trung Thổ mênh mông rộng lớn, trong số hàng tỷ sinh linh và nhân tộc vô số, các môn phái tu chân mạnh mẽ và các tu sĩ nhiều như sao đêm.
Hiện nay, trong giới tu chân của Nhân tộc, Chân Tiên Minh hoàn toàn xứng đáng là thế lực đệ nhất thiên hạ, vì nó không phải là một môn phái đơn độc. Thật ra Chân Tiên Minh là tổ chức liên minh do hàng trăm ngàn môn phái lớn mạnh tập hợp thành, phàm là các thế lực có thể xưng danh , thực lực có thể đặt lên mặt bàn trên đại lục Trung thổ, ngoại trừ dị đoan như Thần giáo Tam Giới, còn lại gần như đều là thành viên của Chân Tiên Minh.
Lịch sử của con vật khổng lồ này từ rất lâu rồi, sau tháng năm dài đằng đẵng, tổ chức to lớn đặc thù này còn tạo thành một cơ nghiệp với tất cả các môn phái khác, là Tiên Thành. Khắp thiên hạ này, đa số các môn phái tu chân, bất luận hơn kém đều giống như Thu Thiên Môn, chiếm lấy một nơi động thiên phúc địa cho đệ tử tu luyện, sau đó phát triển quanh nơi đầy linh khí đó xuống dưới chân núi. Mà Chân Tiên Minh lại khác, tổ chức này lập một tòa thành trì to lớn ở bình nguyên Tử Hà rộng lớn phì nhiêu nhất đại lục Trung Thổ. Trải qua nhiều năm xây dựng kiến tạo, Tiên Thành đã trở thành một tòa thành lớn phồn hoa nhất cũng là cường thịnh nhất đại lục Trung Thổ mà ai cũng muốn đến. Mà tất cả các tổ chức quan trọng của Chân Tiên Minh gần như đều tập trung bên trong tòa thành trì này.
Trong tòa thành trì khổng lồ cổ xưa đó có vô số người sinh hoạt, hối hả, tới tới lui lui, sáng tối giao thoa không biết bao nhiêu thăng trầm. Có ánh sáng, cũng có bóng tối, tựa như mặt trời mọc và lặn, vĩnh viễn không ngừng luân hồi.
Trong tòa thành lớn có một nơi cực kỳ bí ẩn, nhìn vào giống như một gian mật thất, nhưng rất rộng. Trong phòng có một cái bàn lớn hình tròn, chính giữa khoét trống, lúc này đang đốt một đám lửa. Ngọn lửa lặng yên nhảy múa chập chờn, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện bên dưới ánh sáng kia, coi như nhiên liệu đi, có một thứ giống như một đống hài cốt kỳ dị, giống thú mà không phải thú, dữ tợn đáng sợ, thậm chí còn có vài phần khuôn mặt của ác quỷ trong truyền thuyết.
Ngoài ra trong phòng còn xếp mười một ghế ngồi quanh bàn tròn, nhưng lúc này chỉ có một bóng người cô độc ngồi trên một cái ghế sắt lưng cao. Đó là một người mặc một tấm áo bào đen, sau lưng còn khoác áo choàng có mũ trùm che kín đầu tóc và cổ, mà mặt y còn đeo một mặt nạ màu vàng kim, có nghĩa là, ngoại trừ đôi mắt, người này không lộ ra một tí da thịt nào.
Trên mặt nạ vàng óng điêu khắc một hình mặt quỷ đáng sợ, mới nhìn có vài phần giống như bộ hài cốt đang được thiêu dưới bàn kia, khiến cho người này lại càng thêm chút gì đó lạnh lẽo. Trong cả gian mật thất hoàn toàn yên tĩnh, người bịt mặt thần bí lặng lẽ ngồi đó, chăm chú nhìn ngọn lửa, hồi lâu vẫn không động.
Ánh lửa cháy hừng hực phản chiếu trong mắt y như thể có hai ngọn lửa đang cháy trong hai con ngươi.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên, từ một góc nào đó trong mật thất vang lên tiếng động nhỏ, ngay sau đó, từ trong bóng tối xuất hiện một cánh cửa, rồi một người đẩy cửa ra.
Đó là một nam tử thoạt nhìn chừng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt cũng bình thường, kể cả quần áo y cũng rất bình thường, không thu hút bất kỳ sự chú ý nào. Người thanh niên này nhìn khắp mật thất một lần, rồi nhanh chóng tập trung vào nhân vật thần bí bên bàn tròn.
Sắc mặt y hơi đanh lại, từ sâu trong đáy mắt ló lên một chút gì đó khẩn trường, nhưng về thần sắc cũng không có quá nhiều thay đổi. Y bước tới rất nhanh, cách một cái bàn, cung kính thi lễ.
- Trần Hác bái kiến Trưởng lão.
Người đeo mặt nạ đầu quỷ màu vàng hơi nhúc nhích, một lát sau, một giọng nói kỳ dị vang lên, khàn khàn trầm thấp, đúng là không thể phân được nam nữ, chỉ cảm thấy màng nhĩ hơi đau đau:
- Khảo vấn thế nào?
Tràn Hác hít sâu một hơi, hơi cúi đầu xuống:
- Gã đã nhận đủ hình phạt, đã chết. Nhưng theo như những gì gã nói trước khi chết thì cũng không biết Hắc Lang.
Quầng lửa trong mật thất đột nhiên vùng lên muốn chạy, giống như một con ác quỷ yên lặng đáng sợ đột nhiên gầm lên, khiến cho người ta sởn hết gai ốc.
Một bầu không khí lặng lẽ khiến cho người ta hít thở không thông đột nhiên ụp xuống gian mật thất này. Nam tử tên Trần Hác kia đứng sững, hai mắt không dám nhìn, cũng không dám thở mạnh.
Một lúc lâu sau, quầng lửa kia dần trở lại bình tĩnh, mặt nạ khủng bố màu vàng lại một lần nữa ngẩng lên, giọng nói khàn khàn kỳ dị lại vang lên:
- Gần như đã điều tra hết đám cá lọt lưới trong trận chiến ở hoang cốc kia, vẫn không thu hoạch được gì. Tiếp theo ngươi định làm thế nào?
Trần Hác im lặng một lát rồi đáp:
- Sau tai họa mười năm trước, phản đồ kia đã biến mất không còn tăm tích. Tuy nhiên sau khi truy tra chúng ta đã có một chút manh mối, không phải bị người cắt đứt, mà là kinh động đến một vài thế lực của Chân Tiên Minh nên bị cắn trả. Nhìn vào đó có thể thấy, trong Chân Tiên Minh có một thế lực mạnh mẽ đang bảo vệ phản đồ kia.
Dường như đằng sau mặt nạ ác quỷ vàng vang lên một tiếng hừ ác độc ghét cay ghét đắng:
- Ngươi nói tiếp đi.
Trần Hác trầm giọng đáp:
- Thuộc hạ cho rằng, chỉ sợ hiện giờ tên phản đồ kia không ở trong Tiên Thành, có lẽ đã được vị đại nhân vật kia giáu tới một nơi hẻo lánh nào đó, thậm chí là một tiểu nhân vật hiền lành trong một môn phái nhỏ, tránh được sự đuổi giết của chúng ta.
Đằng sau mặt nạ không có tiếng gì.
Trần Hác dừng một lát lại nói:
- Cho nên, thuộc hạ thấy, có lẽ chúng ta phải đổi biện pháp.
- Hả? Là cái gì?
Dường như mặt nạ màu vàng kim hơi nhúc nhích, giống như hơi động.
- Từ các manh mối trong suốt mười năm cho thấy, Chân Tiên Minh có vô số liên hệ với trận đánh ở hoang cốc năm xưa. Do vậy, nếu chúng ta muốn tìm được tên phản đồ Hắc Lang kia, cũng có thể dồn sức bên trong Chân Tiên Minh, trước khi quăng lưới tìm kiếm trong các môn phái tu chân.