Chương 37: Rời Đi

Sau Khi Bị Đụng Hỏng Đầu, Ta Được Hắc Liên Hoa Nhặt Về

Quân Tử Sinh 22-11-2024 08:46:07

Cơ quan của mộ thất được thiết lập chặt chẽ từng mắt xích một. Đèn xanh đặt ở vị trí cửa sinh thì có đường sống, nhưng cũng ẩn giấu một con đường tử địa độc ác. Nếu bị ma dược làm cho mê hoặc, coi người đồng hành thành quái vật mà giết, coi quái vật trong mộ là người đồng hành, cũng khó mà tránh khỏi cái chết. Không biết tự bao giờ, dưới bệ đá bọn họ đứng xuất hiện thêm một cái hang, trông sâu hun hút và u ám, miệng hang nhỏ và hẹp, mỗi lần chỉ đủ cho một người chui vào, thông đến một nơi không biết. Thời gian cấp bách, nếu không rời đi, cả gian mộ thất này và bọn họ đều sẽ bị bầy rắn bao phủ. Kỳ Bất Nghiễn bảo Hạ Tuế An chui vào trước. Tất nhiên nàng nghe lời hắn. Hạ Tuế An khom người định chui vào trong hang nhưng chưa kịp vào thì đã lui lại, giương mắt nhìn mộ thất trở nên âm u. Nàng vẫn nhớ rằng Thẩm Kiến Hạc cũng ở đây, dù sao cũng là một mạng người, không thể bỏ mặc. Nhìn một lượt, Hạ Tuế An đã tìm thấy Thẩm Kiến Hạc đang ở đâu. Ánh mắt gã sáng bừng, đi về phía đàn rắn dưới bệ đá, vừa đi vừa nở nụ cười hạnh phúc: "Phụ thân, nương, muội muội, sao mọi người... sao mọi người lại về rồi?" Gã xem bầy rắn như người nhà. Hạ Tuế An vội gọi Thẩm Kiến Hạc, mong có thể đánh thức gã dậy. Nhưng chỉ gọi thôi thì không thể đánh thức được người bị ma dược làm cho mê muội, gã càng ngày càng đến gần đàn rắn. "Xoẹt" một tiếng, một mũi tên sượt qua thái dương Thẩm Kiến Hạc, rạch một đường máu, gã lập tức tỉnh táo lại, nhìn thấy bầy rắn ngay gần đó, nhanh chân bỏ chạy về bệ đá. Thẩm Kiến Hạc vẫn còn sợ hãi. Cả người gã run rẩy, lau mồ hôi trên mặt rồi lại xoa xoa vết thương nhỏ trên thái dương, mồ hôi thấm vào, đau đến mức hắn phải kêu lên mấy tiếng. Người bắn tên là Quận chúa Tô Ương, sau lưng nàng ta còn có hai thân vệ đi theo, bên hông bọn họ đều buộc túi đựng lưu huỳnh có thể xua đuổi rắn, sau khi bắn tỉnh Thẩm Kiến Hạc, nàng ta từ từ hạ cung tên và mũi tên xuống. Khóe mắt nàng ta liếc lên, ánh mắt khóa chặt vào người đang đứng trên bệ đá: "Sao các ngươi lại tới đây?" Thẩm Kiến Hạc: "Ta đi ngang qua." Gã dứt khoát nhắm mắt nói bừa. So với việc Thẩm Kiến Hạc gian dối mà mặt không đỏ, tim không run, Hạ Tuế An vẫn thật thà như mọi khi: "Chúng ta muốn tìm một thứ." Kỳ Bất Nghiễn không nói gì. Tô Ương lấy lưu huỳnh ra rắc lên gạch đá, đàn rắn đi vòng qua: "Mục đích của các ngươi là gì thì ta không quan tâm, ta muốn nói với các ngươi rằng nơi này không nên nán lại lâu, hãy đi ra ngoài cùng chúng ta." Hạ Tuế An cảm thấy khó xử, sở dĩ nàng và Kỳ Bất Nghiên xuống mộ là vì muốn giúp hắn tìm thứ mà hắn muốn, giờ còn chưa thấy bóng dáng của thứ đó thì sao có thể ra ngoài? Nàng định khéo léo từ chối. Kỳ Bất Nghiễn lên tiếng, câu trả lời nằm ngoài dự đoán của Hạ Tuế An: "Được, chúng ta ra ngoài." Thẩm Kiến Hạc đành chịu, Kỳ Bất Nghiễn nói sẽ ra ngoài thì cô nương đi theo bên cạnh hắn nhất định cũng sẽ đi ra, một mình Thẩm Kiến Hạc không thể chống lại Tô Ương biết bắn cung cùng các thân vệ của nàng ta. Thôi vậy, sau này tìm cơ hội lẻn vào sau, tránh bị bắt, mấy người mới đến này nhìn qua là biết người có thân phận. Nói tóm lại là không dễ chọc. Thẩm Kiến Hạc giơ hai tay lên, lấy lòng nói: "Mỹ nhân, ta cũng sẽ đi ra ngoài." Tô Ương bị hắn gọi là mỹ nhân, nhất thời biểu cảm cứng đờ, dường như cảm thấy lời nói và cử chỉ của Thẩm Kiến Hạc quá mức lỗ mãng, nhưng rất nhanh liền khống chế lại cảm xúc, quay đầu bảo thân vệ ném cho bọn họ hai túi lưu huỳnh. * Chiếc lồng bằng đồng có thể lên xuống tự do trong giếng đã hỏng, muốn lên chỉ có thể leo dây thừng. Hạ Tuế An từ đáy giếng bò ra, cả khuôn mặt trông như mèo con, tóc mai có vài sợi rải rác, vì nàng từng lăn lê ở trong mộ thất nên quần áo cũng bám không ít tro bụi. Tô Ương lấy khăn tay lau mặt cho nàng. Kỳ Bất Nghiễn là người cuối cùng trèo lên từ đáy giếng, bỗng có một bàn tay lạnh như băng từ bên dưới vươn ra, nắm lấy mắt cá chân hắn, muốn kéo hắn xuống, khiến cho chuông ở mắt cá chân hắn rung lên ầm ĩ.