Nguyên Tuấn được nuông chiều từ bé. Dù sao hắn cũng là hoàng tử. Nếu hoàng tử mà khổ sở thì không ai có thể sung sướng hơn nữa.
Nhưng dù là hoàng tử thì cũng chưa bao giờ ăn qua món điểm tâm ngon và đặc biệt như vậy.
Ánh mắt Nguyên Tuấn trông mong nhìn Chân Minh Châu, nói: "Tôi không muốn uống canh gan heo, tôi muốn ăn mấy loại bánh kia."
Tuy rằng tên gọi của các loại điểm tâm đó khá kỳ lạ, nhưng vẫn đều có thể nhớ kỹ.
"Có thể không? Tôi có thể mua nó không?" Hắn trông mong nhìn Chân Minh Châu, biểu tình thành khẩn sợ cô từ chối.
Chân Minh Châu: "..."
Cô cúi đầu nhìn món canh gan heo, nói: "Tôi muốn bồi bổ cho anh một chút." Ngay sau đó lại nói: "Không thể kén ăn."
Tay nghề nấu nướng của cô không kém nha. Quả nhiên người này xuất thân tốt nên rất bắt bẻ.
Chân Minh Châu: "Tôi cũng là có ý tốt."
Đương nhiên Nguyên Tuấn hiểu được điều này, nhưng hắn ăn không vô nha, một chút hương vị cũng không có, làm sao ăn nổi?
Hắn cực kỳ phiền muộn, cảm thấy bản thân cũng thật khổ.
Hắn đáng thương nỉ non: "Tôi sẽ uống hết canh gan heo nhưng cô để cho tôi mua một ít đồ vật được không?"
Chân Minh Châu nhìn hắn, không biết người này là lo lắng hay xấu hổ mà vẻ mặt đỏ bừng, cô nói: "Vậy thì được rồi."
Nguyên Tuấn sống lại chỉ trong một giây.
Chân Minh Châu: "Với số hạt dưa vàng này anh có thể mua rất nhiều."
Đồ ăn vặt của cô làm gì lại đáng giá nhiều vàng như vậy?
Nguyên Tuấn nghiêm túc: "Tôi không biết những thứ đó đáng giá bao nhiêu tiền, mua nhiều hay mua ít tôi đều cho cô hết. Dù sao cũng phải tiêu tiền, có thể mua được bao nhiêu thì cô biết rõ hơn tôi.
Chân Minh Châu mỉm cười hỏi: "Tôi hỏi anh một chút, nếu anh tiêu hết tiền thì thời điểm rời đi phải làm sao?"
Cô nói: "Sau khi anh rời khỏi đây cũng không thể lập tức tìm được người giúp đỡ mình. Anh từ nơi núi sâu rừng già ra ngoài chẳng lẽ không ăn không uống? Mặc dù anh vừa đi ra ngoài có thể gặp được người dân, nhưng nếu không có tiền thì có thể mua được thức ăn sao?"
Sắc mặt Nguyên Tuấn đỏ hồng, nghĩ nghĩ rồi lên tiếng: "Tôi còn!"
Chân Minh Châu: "???"
Nguyên Tuấn từ trên đầu rút ra chiếc trâm cài tóc, nói: "Cái này cũng rất đáng tiền."
Chân Minh Châu: "???"
Nguyên Tuấn nói: "Đây là dương chi bạch ngọc rất đáng giá. Trước khi đi, tôi có thể dùng nó để đổi đồ vật ở đây mang theo được không?"
Chân Minh Châu chớp chớp đôi mắt.
Nguyên Tuấn: "Lần này tôi đi gấp, trên người không mang theo nhiều đồ vật đáng giá. Tôi biết tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo, vốn định trước khi đi sẽ đưa cái này xem như lễ vật tặng cho cô. Nhưng hiện giờ tôi..."
Nguyên Tuấn càng nói càng loạn, không ngừng vò đầu bứt tóc, cảm thấy biểu tình của hắn thật khó coi.
*Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: Câu này có nghĩa, sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối. Sống không có ơn nghĩa, một mực đòi hỏi, không biết hồi báo sẽ tự làm khánh kiệt hoàn toàn âm đức của bản thân.
Hắn vốn nghĩ rằng mặc dù bản thân cư xử không phải thập phần khôn khéo, nhưng cũng là người phóng khoán. Tuy nhiên, hiện tại hắn cảm thấy mình như một kẻ ngốc, ngốc nhất trên đời.
Hắn hết nhìn trái rồi đến nhìn phải, ánh mắt dao động không biết nên nói như thế nào, cổ họng nghẹn ứ nửa ngày, lên tiếng: "Vậy cô có thể đưa lại cho tôi một hạt dưa vàng không?"
Dứt lời cả khuôn mặt hắn đỏ hồng.
Chân Minh Châu: "..."
Cô không nhịn được bật cười, nói: "Tuy rằng tôi giúp đỡ và cho anh ở lại, nhưng anh không cần cảm thấy quá áp lực. Tôi không mong anh hồi đáp."
Khoé miệng cô cong lên: "Đây, trả lại cho anh. Tôi không thể lỗ vốn nhưng cũng sẽ không nhận cái này của anh. Vừa thấy vật này liền biết rất tốt, nói không chừng có thể mua cả nơi này, tôi không thể lấy.
Nguyên Tuấn: "Nhưng tôi không có gì khác có thể cho cô." Hắn nghiêm túc hơn bao giờ hết: "Tôi thậm chí còn không biết khi đi rồi còn có thể gặp lại cô hay không?"
Chân Minh Châu cũng không biết.
Đến hiện tại cô tiếp xúc vài người đều không gặp lại lần thứ hai.
Cô nhìn Nguyên Tuấn, suy nghĩ, nói: "Xem duyên phận đi."
Nguyên Tuấn nhìn chằm chằm vào mắt Chân Minh Châu, hỏi: "Nếu chúng ta có thể gặp lại chứng tỏ chúng ta có duyên phận, đúng không?"
Chân Minh Châu nhướng mày, cười nói: "Tôi cũng không biết, xem như vậy đi."
Sau đó, cô bĩu môi nói: "Nếu anh còn không uống canh sẽ nguội."
Nguyên Tuấn bật cười, cúi đầu nghiêm túc uống canh. Nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của hắn, Chân Minh Châu không nhịn được liền hỏi: "Tôi hầm rất khó uống sao?"
Cô vẫn rất tin tưởng tay nghề nấu nướng của bản thân.
Nguyên Tuấn ngẩng đầu, nói: "Không khó uống, rất ngon."
Chân Minh Châu không mấy tin tưởng: "Vậy biểu tình của anh như thế này là sao?"
Nguyên Tuấn: "Tôi kén ăn."
Chân Minh Châu: "..."
Chân Minh Châu đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền nói: "Có phải anh cảm thấy không có hương vị gì đúng không?"
Nguyên Tuấn kinh ngạc nhìn về phía cô, không nghĩ đến cô biết. Hắn suy nghĩ một hồi liền hỏi: "Cô cố ý không nêm gia vị?"
Chân Minh Châu gật đầu, cô nói: "Đúng rồi, tôi từng nghe bạn bè nói, khi bị thương cần ăn thanh đạm một chút mới tốt. Tuy rằng không biết có thật hay không, nhưng tôi thấy anh bị thương nghiêm trọng như vậy thì thà tin là đúng còn hơn tin là không."
Cô ấy thật sự là người tốt.
Nguyên Tuấn bật cười: "Ừ, như vậy khá tốt, tuy rằng thanh đạm nhưng món ăn có thể giữ lại hương vị tự nhiên.
Nguyên Tuấn cúi đầu uống canh, chợt nghĩ đến điều gì đó liền hỏi: "Thần y đâu?"
Chân Minh Châu: "Anh muốn tìm anh ấy sao? Anh ấy hiện không ở đây."
Ánh mắt Nguyên Tuấn loé lên: "Thì ra anh ấy không ở nơi này."
Chân Minh Châu hỏi lại: "Tại sao anh ấy phải ở chỗ này? Anh ấy chỉ đến đây khám bệnh cho anh."
Nguyên Tuấn tươi cười càng xán lạn, nói: "Canh gan heo uống ngon thật."
Chân Minh Châu: "???" Thiếu niên mười tám tuổi này thật kỳ quái.
"Anh tiếp tục uống canh đi, tôi đi lấy đồ ăn vặt cho anh. Anh muốn ăn cái gì?"
Nguyên Tuấn lập tức ngẩng đầu, tâm tình vui vẻ, khuôn mặt tràn đầy ý cười: "Tôi cùng cô đi xem có được không?"
Chân Minh Châu nhìn về chân hắn, nói: "Vậy thì không được." Cô xoay người đi một cách vô tình.